Tôn Canh hỏi thăm bệnh viện Mộc Tử đang ở.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, phòng bốn giường, giường nào cũng có người nằm. Tôn Canh đi đến giường trong góc, Mộc Tử đang ngủ, mặt phờ phạc.
Không lâu sau, Hồng Thiên cầm hai chai nước khoáng đi vào, thấy anh thì ngạc nhiên: “Biên tập Tôn?”
“Vâng, cô ấy sao rồi?”
“Bác sĩ nói sáng mai tỉnh dậy sẽ làm kiểm tra thêm.” Cô đưa cho anh một chai nước, “Anh uống nước đi, tôi để chai này cho Mộc Tử tí tỉnh dậy uống thuốc.”
Tôn Canh đặt chai nước lên bàn: “Cô chăm sóc cô ấy à?”
“Phải rồi. Tối qua tai nạn thì chúng tôi đưa cô ấy đến đây.” Hồng Thiên ngáp dài, “Gần như tôi không ngủ.”
“Cô về ngủ một giấc đi. Tôi trông chừng ở đây cho.”
“Ôi, vậy phiền anh quá không?”
“Không sao. Cô về nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì thì tôi sẽ liên hệ với cô.”
Hồng Thiên do dự một lúc: “Được, vậy tôi về trước. Nếu có việc gì thì anh gọi cho tôi nhé.” Hai người trao đổi số điện thoại.
Tôn Canh dém chăn cho Mộc Tử, ra khỏi phòng hỏi hộ lý phích nước, lấy nước nóng.
Quay về phòng bệnh, lại ngồi xuống, anh cũng gần như cả đêm không ngủ, hơi mệt mỏi. Nghe tiếng sột soạt, Tôn Canh ngẩng lên, Mộc Tử tỉnh.
Mộc Tử kinh ngạc nhìn anh, rồi kéo chăn trùm đầu lại.
Tôn Canh ngạc nhiên: “Em sao vậy?”
“Đừng nhìn tôi, bây giờ tôi rất xấu.”
“Em trùm đầu vậy bị ngộp.”
“Đừng nhìn tôi.”
Tôn Canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466678/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.