Chương trước
Chương sau
Trở về đến kí túc xá, cô vẫn còn hơi lo lắng, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Phó Bác Nhất.

Dương Dịch Lạc: “Anh về chưa? Người vừa nãy là ai vậy?”

Phó Bác Nhất trả lời rất nhanh: “Một người hàng xóm.”

Dương Dịch Lạc muốn hỏi tại sao một hàng xóm lại khiến anh căng thẳng đến vậy, hơn nữa trước khi cô rời đi còn nghe mang máng người kia đòi tiền anh.

Ngón tay lướt tới lướt lui trên bàn phím, cuối cùng vẫn xóa hết những điều mình muốn hỏi. Phó Bác Nhất trơ mắt nhìn dòng chữ “đang nhập…” chuyển thành tên tài khoản.

Cuối cùng, cô vẫn gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon đến cho anh.

Phó Bác Nhất nhìn điện thoại yên ắng thì cười khẩy.

Hình như khi đối diện với chuyện này, tất cả mọi người đều trở nên dè dặt, chỉ sợ sẽ chạm vào nỗi đau của anh.

Phó Bác Nhất úp mặt điện thoại vào ban công, anh tựa người vào đó nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh đầu đông không hẳn đẹp, cây cối đều trở nên trơ trụi, ngay cả mấy cây quanh năm xanh tươi kia cũng mang theo cảm giác tiêu điều của ngày đông, không chút sức sống. Với cả thời tiết lạnh nên mọi người đều ở trong căn nhà ấm áp, dưới ánh trăng chiếu soi thì khuôn viên trường ngày thường nhộn nhịp càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Bản thân anh gần như từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được sự yêu thương của người khác, một lần cũng không.

Trước đây anh luôn cho rằng dì Từ là một người dịu dàng ấm áp, đối xử với anh cũng tốt. Nhưng một khi xảy ra chuyện gì đó, thì bà ấy vẫn quan tâm đến Hà Thuận, nghiêng về phía Hà Thuận đầu tiên.

Đến cuối cùng bản thân cũng chỉ là người ngoài mà thôi!

“Phó Bác Nhất, cậu không thấy phiền à? Suốt ngày chạy đến nhà chúng tôi như ruồi bâu vậy. Tôi sắp bị cậu phiền chết rồi đây.”

“Cũng đâu phải đến thường xuyên, đều là dì Từ gọi tôi đến nên tôi mới đến mà.”

“Mẹ tôi bảo cậu đi thì cậu đi à, sao cậu lại nghe lời mẹ tôi vậy.” Nói xong, Hà Thuận càng thấy phiền hơn: “Tôi không thể nhìn nhất chính là vẻ mặt này của cậu đấy, mau cút về nhà đi.”

Đến giờ cơm tối, Từ Tịnh dọn cơm xong, hỏi: “Sao Bác Nhất còn chưa đến nữa, con không gọi thằng bé sao?”

Hà Thuận nhét một miếng thịt kho vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Con gọi rồi, cậu ta nói mình không đến.”

“Không đến? Không đến thì thằng bé ăn cái gì, hôm nay bà nội Phó của con đâu có về.” Cuối cùng bà ấy vẫn cảm thấy không yên tâm: “Mẹ xuống dưới xem thế nào.” Bà ấy tìm một hộp cơm, gắp một ít thức ăn trên bàn cho vào trong hộp, vừa đóng nắp vừa hỏi: “Kẹo sôcôla lần trước ba con mang về còn không? Mang cho Bác Nhất một ít đi.”

Hà Thuận vội vàng lao vào trong phòng, cất kẹo sôcôla đi: “Không cho, con còn chưa ăn đã mà.”

Hà Mộng nói: “Mẹ, con có, để con cho anh Bác.”

“Mộng Mộng, không cần đâu. Mẹ kiếm anh con lấy được rồi.” Nói xong, bà ấy đi thẳng vào phòng Hà Thuận, nói: “Mau lấy ra đây, đừng tưởng mẹ không biết. Lúc chia kẹo thì phần lớn ở phòng con cả.”

Hà Thuận vẫn đang phòng vệ nghiêm ngặt: “Vậy thì sao? Hà Mộng đồng ý chia như vậy rồi mà, chỗ này đều của con hết.”

“Đứa trẻ này, sao con ích kỷ như vậy. Mau, lấy ra đây.”

“Mẹ, mẹ thiên vị. Phó Bác Nhất có gì tốt chứ.”

“Có gì tốt? Người ta được hạng nhất trong học tập, còn không gây chuyện. Con xem lại mình đi, con thi được hạng mấy từ dưới đếm lên vậy hả?”

Từ Tịnh gõ cửa nhưng không có hồi âm, bà ấy lại gõ thêm vài cái nữa: “Bác Nhất, là dì Từ nè, cháu có nhà không?”

Phó Bác Nhất đói đến sắp ngất đi lên tiếng: “Cháu có nhà ạ.”

Anh mở cửa, bật đèn lên, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, không giống như có người ở.

“Bà ngoại cháu cũng thật là, đánh bài gì mà nghiện đến thế cơ chứ. Cháu ăn gì chưa?”

Phó Bác Nhất nhìn thấy hộp cơm trong tay bà ấy thì mỉm cười lắc đầu. Từ Tịnh thân thiết chỉ nhẹ vào đầu anh: “Biết ngay mà, mau đến ăn đi!”

Đợi anh sắp ăn xong cơm, Từ Tịnh như có phép thuật vậy, bà ấy lấy kẹo sô-cô-la đưa cho anh, nói: “Cho cháu nè, chú Hà của cháu mang từ bên ngoài về đấy, cháu ăn thử đi.”

Phó Bác Nhất không đợi được mà mở ra cắn một miếng: “Ngon lắm ạ.”

“Ăn xong thì nghỉ chút rồi ngủ nha.”

“Dạ.”

Đợi bà ấy đi khỏi, anh không nỡ ăn miếng sôcôla vừa được cắn ban nãy, anh cẩn thận để lên bàn. Nó có vị ngọt, để hôm nào tâm trạng anh không tốt thì sẽ ăn nó.



Phó Bác Nhất nghĩ đến sự dịu dàng của Từ Tịnh, anh mới cảm thấy bản thân đang sống.

Hà Thuận càng tức giận hơn nữa. Anh ta định nói cho ba biết, ba sẽ nghiêng về phía mình, nhưng nào ngờ ngay cả ba cũng nghiêng về phía Phó Bác Nhất!

Anh ta càng ghét hơn.

Sáng ngày hôm sau, khi đến phòng học thì Hà Thuận nói: “Phó Bác Nhất, bài tập mang đây để tôi chép nào.”

“Dì Từ đâu có nói cậu chép bài tập của tôi chứ.”

Hà Thuận lười phải nói nhảm với anh, trực tiếp lấy nó ở trên bàn học, nhưng không chú ý có đồ đặt bên trên, thế là “xoẹt” một tiếng, rách rồi!

Phó Bác Nhất hơi đau lòng nhìn cuốn vở bài tập của mình. Những sách này là dì Từ đích thân bọc cho anh, ngày thường anh đều không dám mạnh tay.

“Chẳng phải bị rách một chút sao? Có gì đáng để đau lòng chứ. Tôi đưa vở của tôi cho cậu, mới hoàn toàn, còn chưa dùng qua đó.”

Phó Bác Nhất: “Nó khác.”

Hà Thuận không vui nói: “Có gì khác chứ, của tôi còn mới hơn của cậu đấy, biết đủ đi!”

Sau khi chép xong bài tập, Hà Thuận úp đầu xuống bàn học. Lúc vào học, dù giáo viên có gọi thế nào anh ta cũng không lay động.

Vừa tan học đã biến mất không thấy tăm hơi!

Đến giờ cơm tối, Phó Bác Nhất cũng có mặt. Hà Thuận mặt mày tím bầm trở về nhà, đũa trong tay Từ Tịnh rớt xuống: “Con nói xem, suốt ngày đều làm cái gì thế hả. Học hành thì chẳng thấy tốt chút nào, ngày ngày tan học không đi chơi game thì đánh nhau, khi nào con mới có thể học theo Phó Bác Nhất đây.”

Hà Thuận nhìn Phó Bác Nhất, chế giễu: “Giống cậu ta á? Một kẻ ngốc chỉ biết đọc sách sao?”

Anh không hề có cảm giác tồn tại ở trường, làm việc gì cũng lề mà lề mề. Nếu như ngốc nghếch giống anh thì chắc Từ Tịnh phải buồn rầu rồi.

Từ Tịnh: “Hà Thuận, sao con lại bất lịch sự như thế. Trước đây con có như vậy đâu?”

Hà Thuận tức giận: “Con sao nào? Mẹ suốt ngày thiên vị cậu ta, còn không để con nói à. Ngày nào cũng Phó Bác Nhất, Phó Bác Nhất, người không biết còn tưởng cậu ta mới là con ruột của mẹ đó.”

“Hà Thuận.”

Hà Thuận không phục, nhìn Từ Tịnh. Đây là mẹ của anh ta, tại sao người bị mắng luôn là anh ta. Từ khi anh ta có trí nhớ thì mọi chuyện đã như vậy rồi, đối với Phó Bác Nhất thì dịu dàng, ấm áp, đối với anh ta thì vẻ mặt thiếu kiên nhẫn! Có đồ ăn đồ uống ngon gì thì người bà ấy nhớ đến đầu tiên luôn là Phó Bác Nhất.

Anh ta đã chịu đựng đủ rồi.

Nhưng Phó Bác Nhất vẫn còn ở một bên thêm dầu vào lửa khiến Hà Thuận càng giận hơn.

Phó Bác Nhất kéo tay Từ Tịnh, nói: “Dì Tịnh, dì bớt giận đi ạ.”

Hà Thuận lập tức kéo cánh tay Phó Bác Nhất, lôi anh ra khỏi bàn ăn cơm. Nhân lúc bọn họ chưa phản ứng lại, chốc lát đã đuổi anh ra khỏi nhà.

“Cút khỏi nhà tao ngay, đây là nhà của tao.”

Hà Mộng hét lớn: “Em để anh Bác Nhất vào, anh tránh ra. Anh không được chửi anh Bác Nhất.”

Hà Thuận “đùng” một tiếng, nhốt hai người ở trong nhà.

Trông thấy một màn này, Từ Tịnh càng thêm tức giận. Trước giờ bà ấy vẫn luôn cho rằng mặc dù thái độ thường ngày của Hà Thuận không được tốt, nhưng cũng là đứa trẻ ngoan. Giờ hãy nhìn xem thằng bé đã làm gì này.

“Hà Thuận, mở cửa ra.”

Hà Thuận tóm lấy cánh tay của Phó Bác Nhất, cảnh cáo: “Tao nói cho mày biết, người đó là mẹ của tao, mẹ mày đã chết lâu rồi. Cho dù xảy ra chuyện gì, người bà ấy quan tâm đầu tiên chính là tao.” Nói xong, bèn nở nụ cười với anh.

Phó Bác Nhất không biết anh ta muốn làm gì, nhưng bản năng nói cho anh biết anh ta rất đáng sợ. Đợi đến khi anh phản ứng lại, thì hai người đã lăn xuống dưới lầu rồi.

Anh nghe thấy tiếng hét của Từ Tịnh, người còn chưa kịp phản ứng thì Từ Tịnh đã ôm Hà Thuận đến bệnh viện rồi.

Ngày cả Hà Mộng thường ngày vô cùng thích mình cũng quan tâm đến Hà Thuận trước tiên.

Đây chính là sức mạnh của tình thân sao?

Cho dù ngày thường người đối xử với mình tốt hơn nữa thì vẫn sẽ quan tâm đến Hà Thuận đầu tiên. Cho dù nhìn anh ta không hẳn là bị thương nghiêm trọng!

Đại khái từ lúc đó trở đi, anh đã không còn tồn tại ảo tưởng nữa. Quả thực như Hà Thuận nói, có thế nào thì Từ Tịnh vẫn là mẹ của anh ta.



Anh là một đứa trẻ không có ai yêu, không có ai thương.

Anh ngây ngốc ngồi ở đầu cầu thang, cuối cùng vẫn là bị Phó Hoa nhặt về: “Bác Nhất, cháu sao thế? Bị ngã hả?”

Phó Bác Nhất không lên tiếng: “Có bị thương ở đâu không? Đi, bà đưa cháu đến bệnh viện.”

Đến cuối cùng, người quan tâm đến anh vẫn là Phó Hoa mà anh oán hận.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ những hồi ức của Phó Bác Nhất. Ký ức cũng dừng tại đây!

Anh chạm vào điện thoại, một cơn lạnh lẽo truyền đến. Mùa đông cứ lặng lẽ đến như vậy.

Anh nhìn điện thoại, màn hình hiển thị là Dương Dịch Lạc!

Cô gần như chưa từng gọi điện cho anh, cùng lắm là gửi tin nhắn Wechat để quấy rối mà thôi. Chỉ cần anh để điện thoại sang một bên thì gần như không nhìn thấy.

Lần này, anh vẫn muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng tiếng chuông điện thoại hệt như có ma lực vậy, hết lần này đến lần này kích thích màng nhĩ của anh.

Cuối cùng, anh vẫn đặt điện thoại bên tai: “Alo.”

Đầu dây bên kia, hình như Dương Dịch Lạc rất vui, trong giọng nói tràn đầy niềm vui.

“Anh ngủ chưa?”

“Ngủ rồi sẽ không nghe được điện thoại của em đâu.”

Giọng điệu mang theo gai góc, Dương Dịch Lạc như không nghe thấy: “Cũng phải.”

“Ừ.” Mắt anh nhìn ra bên ngoài, một mảnh tối đen, không biết đèn đường đã tắt từ khi nào nữa. Anh hỏi: “Em gọi điện có chuyện gì không?”

“Em muốn hỏi anh là sáng anh muốn ăn gì? Anh biết căn tin ở phía Bắc không? Có một đầu bếp người miền Nam mới đến, nấu phở, ngày mai anh có muốn ăn không? Em và Thường Lam đã ăn qua rồi, rất ngon đó.”

Trong điện thoại là giọng nói liến thoắng của thiếu nữ, mỗi một câu nói đều rất dễ nghe. Điện thoại lạnh lẽo cầm trong lòng bàn tay dần trở nên ấm áp. Phó Bác Nhất cảm thấy hình như mùa đông không còn khó chịu như vậy nữa rồi.

“Ừ, anh ăn.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Cô gái nghe thấy anh nói như vậy thì càng vui mừng hơn: “Phó Bác Nhất, hôm nay anh có chút khác lạ nha! Trước đây em có làm gì anh cũng chẳng quan tâm.”

“Chắc vì em quá phiền rồi.” Anh nói đùa.

“Em chỉ phiền mỗi anh thôi.”

Hai người nói chuyện một lúc, chúc nhau ngủ ngon rồi mới tắt máy.

Dường như mối quan hệ đã khác rồi.

Anh trở về phòng ngủ, Trịnh Lỗi hỏi: “Lớp học thêm không có chuyện gì đấy chứ!”

Vừa nãy Phó Bác Nhất đi ra ngoài có viện cớ là công việc xảy ra vấn đề, mọi người đều không đến làm phiền anh. Mỗi khi tâm trạng không tốt, anh đều lấy lý do này. Ở chung một kí túc xá suốt bốn năm trời, nhưng bọn họ không hề phát hiện ra.

Chỉ mỗi ánh mắt này thôi, Dương Dịch Lạc đã phát hiện được sự khác biệt của anh rồi!

Phó Bác Nhất cười và nói: “Không sao.”

Trịnh Lỗi: “Cậu vui vẻ như vậy, xem ra mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi.”

“Ừ.” Anh đáp. Anh của hôm nay đúng như lời Dương Dịch Lạc nói, quả thực có chút không giống bình thường.

Dương Dịch Lạc cảm thấy Phó Bác Nhất của hôm nay rất lạ, không những để cô đến lớp học thêm mà còn nói đùa với cô. Cô cảm thấy thắng lợi không còn xa nữa.

Nhìn thấy cô bị người khác quấy rối, Phó Bác Nhất sẽ giúp cô. Có chàng trai nói chuyện với cô, Phó Bác Nhất sẽ không vui. Hôm nay anh còn nói đùa với cô nữa.

Thật là tốt, quan hệ giữa hai người đang trở nên tốt hơn rồi.

Đợi sáng mai thức dậy mang đồ ăn sáng cho anh, phải chạy nhanh một chút vì phở nguội sẽ không ngon đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.