Sau khi đã truyền xong một lần nước biển, Dương Dịch Lạc hạ sốt rồi, người cũng có tinh thần hơn. Để tránh tái phát lại, bác sĩ đề nghị cô ngày mai đến truyền thêm một lần nữa.
Vì không muốn làm lỡ việc học nên cô nhân lúc nghỉ trưa đến, lòng vẫn thầm mong ngóng đừng gặp lại đàn chị thực tập kia nữa.
Tiêm ba bốn lần đau thật đấy!
Hình như ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô rồi. Người lần này một chốc đã tiêm xong, cô thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn.
“Vậy là xong rồi sao?” Cô giống như không dám tin mà hỏi.
“Chứ sao nữa? Tiêm tám mười lần à?”
“Đừng, đừng, chủ yếu là hôm qua bị dọa sợ rồi ạ.”
Đàn chị chỉnh lại tốc độ nhỏ giọt của nước biển, căn dặn thêm vài câu rồi rời đi.
Dương Dịch Lạc vui mừng, không kìm được mà đăng bài lên Wechat: “Mình cảm thấy ông trời đã yêu thương mình rồi! Lần này không ngờ tiêm một phát là xong!”
Sau khi Phó Bác Nhất lướt thấy thì lặng lẽ nhấn thích. Anh vừa định thoát ra thì nhận được tin nhắn: “Chuyện hôm qua hứa với anh đã làm xong rồi, bọn em chăm sóc cho Dương Dịch Lạc rất tốt đó! Khi nào thì đến làm người mẫu cho bọn em đây!”
“Xem thời gian của mấy người.”
“Vào thu rồi, không còn cảnh sắc gì cả, đợi mùa đông có được không.”
“Ừ.”
Sau khi xác nhận anh đã đồng ý, Đinh Đông vẫn có chút không dám tin mọi chuyện lại thuận lợi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389850/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.