Dương Dịch Lạc cũng không biết mình trở về kí túc xá như thế nào. Đám Thường Lam trông thấy cô ướt như chuột lột thì vội chạy đến an ủi: “Lạc Lạc, cậu sao thế? Mới ra ngoài có một chuyến mà để bản thân thành như thế rồi?”
“Hả?” Dương Dịch Lạc lấy lại tinh thần, mím môi nói: “Sao thế?”
Thường Lam cầm cây dù trong tay cô, nhìn cô giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Dương Dịch Lạc, cậu ngốc rồi à? Trời mưa lớn như thế, mang theo dù mà không biết mở ra che hả, vậy mà lại để bản thân thành thế này. Sao, diễn chuyện tình buồn khổ à!”
Đối diện với sự quan tâm của cô ấy, Dương Dịch Lạc muốn cười, nhưng phát hiện bản thân không thể nào nhoẻn miệng được, cũng không muốn nói chuyện. Cô chỉ đành đưa mắt ra hiệu cho cô ấy rằng mình không sao.
Thường Lam bày ra vẻ mặt ghét bỏ, đẩy cô vào trong nhà tắm, lấy một bộ quần áo nói: “Cậu mau đi tắm nước nóng đi, bị cảm thì sao?”
Khi tắm rửa, nước ấm chảy từ cổ xuống, rất nhanh đã ướt đẫm toàn thân, lúc này cô mới cảm nhận được chút độ ấm. Trong đầu cô liên tục nhớ về cảnh tượng vừa nãy, Phó Bác Nhất ướt sũng, gió lạnh thổi qua khiến anh run cầm cập.
Cô muốn hỏi, rõ ràng chỉ từ kí túc xá đến cổng trưởng, vì sao anh lại không gọi điện cho người khác đến đón mình chứ! Cô biết Phó Bác Nhất có bí mật, những lời thì thầm trong khách, nửa đêm một mình ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389849/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.