“Haizzz, cậu nói đi, bình thường đầu óc tớ cũng tạm được, sao vừa gặp Phó Bác Nhất là thành hồ hết thế! Mất mặt đã đành, còn bị đương sự bắt gặp. Cậu nói xem, anh ấy sẽ nghĩ thế nào về tớ đây!” Dương Dịch Lạc mặt mày ủ rũ ngồi trong căn tin. Cô nhìn món ngon trước mặt, nhưng không hề muốn ăn chút nào.
Có lần nào mà cô không lao đi ăn cơm đầu tiên đâu, bây giờ thì hay rồi, buồn rầu đến mức không muốn ăn cơm luôn. Bạn nói xem, cô phải sầu biết mấy.
Thường Lam: “Được rồi, nói không chừng đàn anh còn cho rằng cậu đáng yêu thì sao!”
Dương Dịch Lạc liếc mắt, nói: “Thường Lam, cậu đang nói đùa à?”
Thường Lam sung sướng uống hết ly đậu nành trong tay, giọng nói vô cùng vờ vịt: “Woa, Lạc Lạc, cậu thật là thông minh.”
“Woa…” Không biết là người nào phát ra tiếng hét ngạc nhiên này, sau đó mọi người đều nhìn về phía cô. Chỉ trông thấy một người cao to ở cách đó không xa, trông anh vô cùng nổi bật.
Dương Dịch Lạc nâng khuôn mặt ủ rũ của mình hỏi: “Ai thế?”
Thường Lam nhỏ giọng nói: “Đàn anh đến rồi.”
Ban đầu Dương Dịch Lạc chưa phản ứng lại được: “Đàn anh thì đàn anh, không lẽ là yêu ma quỷ quái gì à?”
“Yêu ma quỷ quái thì không hẳn, nhưng là người trong lòng cậu đấy.”
“Hả?” Nghe thấy lời cô ấy nói, Dương Dịch Lạc lấy lại tinh thần: “Ai cơ?”
Thường Lam chậm rãi nói: “Ngoại trừ Phó Bác Nhất mà cậu ngày nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389844/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.