Trải qua bảy ngày suy nghĩ trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh này, Dương Dịch Lạc coi như đã hiểu rõ lòng mình, cô thích anh.
Không vì gì khác, chỉ một ngày nhìn Wechat của đối phương tám trăm lần, đọc đi đọc lại tin nhắn nói chuyện giữa hai người, hết lần này đến lần khác nhớ về con người đứng dưới cây nhãn kia. Dương Dịch Lạc liền biết bản thân chìm đắm rồi.
Sau khi nghĩ kỹ, Dương Dịch Lạc cũng không nhát gan nữa, việc đầu tiên khi về đến kí túc xá chính là tuyên bố: “Tớ có một chuyện lớn muốn thương lượng với các cậu.”
Thường Lam không thèm thu dọn đồ đạc nữa, vội hỏi: “Chuyện gì thế?”
Không hổ là bạn tốt nhất của cô. Dương Dịch Lạc gật đầu hài lòng, những người khác cũng nhìn sang. Cô phóng khoáng đẩy vali sang một bên, nói: “Tớ xác định bản thân thích Phó Bác Nhất. Tớ quyết định sẽ theo đuổi anh ấy.”
Những người khác vừa nghe thấy lời cô nói thì quay trở lại làm việc của mình, ngay cả Thường Lam cũng nhặt quần áo mình vừa mới vứt lên.
“Sao các cậu lại lạnh lùng như thế, không có phản ứng gì hết à?”
Trương Nhược Nam hút một ngụm trà sữa, ợ một tiếng: “Cậu đẩy cửa hỏi lớn: Có những ai thích Phó Bác Nhất thế? Cậu có tin là con gái của cả tòa nhà đều sẽ đẩy cửa ra không.”
Lâm Hành Tịnh đặt tay trước ngực: “Anh Bác Nhất của chúng ta đẹp trai, tốt bụng như vậy, có ai mà không thích cơ chứ.” Cô ấy trừng mắt với Dương Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389843/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.