Kỳ nghỉ kết thúc, và những ngày bình yên bên nhau cũng dần trôi qua, nhường chỗ cho cuộc sống bận rộn hàng ngày. Trở về thành phố, Gia Khải và Ngọc Lan quay trở lại với nhịp sống quen thuộc, nhưng cảm giác yêu thương và gắn kết giữa họ thì chưa bao giờ phai nhạt.
Buổi sáng hôm ấy, Ngọc Lan thức dậy với một cảm giác mới mẻ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thành phố đã bắt đầu thức giấc, nhộn nhịp với dòng người qua lại. Cô muốn quay trở lại công việc, muốn cảm nhận sự bận rộn mà cô đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua.
Ngọc Lan bước xuống giường, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm. Cô tự hỏi liệu mình có nên nói với Gia Khải về việc này không, nhưng rồi quyết định rằng có lẽ anh sẽ hiểu. Cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều và muốn bắt đầu lại công việc của mình.
Khi cô bước vào phòng ăn, Gia Khải đã ngồi sẵn ở bàn, trên tay là tờ báo buổi sáng. Anh nhìn thấy cô, liền đặt tờ báo xuống và mỉm cười dịu dàng. “Em dậy rồi à? Ngồi xuống đây ăn sáng với anh nào.
Ngọc Lan ngồi xuống đối diện với anh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Anh Khải, em muốn nói với anh chuyện này”
“Chuyện gì vậy, vợ yêu của anh?” Gia Khải hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự quan tâm.
“Em muốn quay trở lại làm việc. Em cảm thấy mình đã đủ khỏe, và em thực sự nhớ công việc của mình.” Ngọc Lan nói, ánh mắt kiên định.
Gia Khải hơi khựng lại, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-anh-la-dieu-may-man-cua-em/3644093/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.