Ngọc Lan bước vào nhà sau một ngày làm việc dài, ánh sáng từ phòng khách dịu nhẹ tạo nên không gian ấm áp quen thuộc. Vừa mở cửa, cô đã thấy Gia Khải đang ngồi trên ghế sofa, cầm trên tay một cuốn sách. Anh ngước mắt lên khi nghe tiếng cô bước vào, nụ cười thoáng trên gương mặt điển trai khiến lòng cô dịu lại.
“Em về rồi,” Gia Khải đặt cuốn sách xuống, đứng dậy tiến về phía Ngọc Lan, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô. “Hôm nay công việc có ổn không?”
Ngọc Lan mỉm cười, gật đầu. “Cũng ổn. Nhưng gặp anh thì em thấy mệt mỏi tan biến hết.”
Gia Khải kéo cô vào vòng tay ấm áp của mình, cảm nhận sự mềm mại từ cơ thể cô. “Anh cũng vậy. Chỉ cần có em ở đây, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn.”
Cả hai cùng ngồi xuống ghế, Ngọc Lan tựa đầu vào vai Gia Khải, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của anh. “Anh có nhớ những gì em nói với anh sáng nay không?” Ngọc Lan khẽ hỏi, giọng nói của cô nhẹ như gió thoảng.
Gia Khải vuốt nhẹ tóc cô, trầm tư một lúc trước khi trả lời. “Em nói về việc chúng ta cần sắp xếp thời gian để thăm cả hai gia đình. Anh đã nghĩ về điều đó suốt cả ngày.
Ngọc Lan ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên sự mong đợi. “Vậy anh nghĩ sao? Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”
“Ngày mai chúng ta sẽ thăm mẹ em trước. Đã lâu rồi chúng ta chưa về đó. Sau đó, anh nghĩ chúng ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-anh-la-dieu-may-man-cua-em/3643123/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.