Ngọc Lan khẽ mở cửa phòng làm việc của Gia Khải, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của anh. Ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu rọi, làm nổi bật lên vẻ ngoài điển trai và tập trung của Gia Khải. Cô lặng lẽ ngắm nhìn, cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng trong lòng mình. Tình yêu mà cô dành cho anh ngày càng trở nên sâu đậm, như ngọn lửa âm ỉ nhưng không bao giờ tắt.
Gia Khải ngước lên, thấy Ngọc Lan, anh mỉm cười nhẹ. "Em mang cà phê cho anh à? Cảm ơn em."
Ngọc Lan ngồi xuống ghế đối diện, nhìn anh trìu mến. "Em thấy anh làm việc từ sáng đến giờ chưa nghỉ ngơi. Em không muốn anh mệt mỏi quá."
Gia Khải nhìn cô với ánh mắt ấm áp. "Anh biết mà. Anh sẽ nghỉ ngơi ngay sau khi xong việc này thôi. Còn em, hôm nay công việc thế nào?"
"Không nhiều lắm, em đã làm xong sớm rồi. Anh có cần em giúp gì không?" Ngọc Lan hỏi, sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với anh.
"Không cần đâu, chỉ còn một chút nữa thôi." Gia Khải trả lời, tay vẫn tiếp tục lật qua những tập hồ sơ. "Em thật sự không cần lo lắng quá về anh. Chỉ cần thấy em bên cạnh, anh đã cảm thấy đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn"
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô trở nên long lanh hơn khi nghe những lời chân thành từ chồng mình. "Vậy thì em sẽ ngồi đây với anh, không làm phiền đâu. Chỉ cần anh biết em luôn ở đây"
Khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-anh-la-dieu-may-man-cua-em/3629294/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.