Ngày làm việc đang diễn ra như bao ngày khác, Ngọc Lan chăm chỉ ngồi trước bàn làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, tay không ngừng gõ phím. Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn cô reo lên. Ngọc Lan nhìn vào màn hình, thấy tên mẹ hiện lên, cô vội vàng nhấc máy.
"Con nghe đây, mẹ ơi," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng.
"Tụi con dạo này bận rộn quá, lâu rồi không về nhà. Mẹ nhớ con, cả Gia Khải nữa. Hay là tối nay hai đứa về ăn cơm với mẹ nhé?" Giọng mẹ cô vang lên ấm áp, nhưng có chút mong chờ.
Ngọc Lan cắn nhẹ môi, nghĩ đến khối lượng công việc còn dang dở. Nhưng rồi cô quyết định, dù sao cũng nên về thăm mẹ, đã lâu rồi cô không dành thời gian cho bà. "Dạ, mẹ chờ một chút để con nói với anh Gia Khải nhé."
Cô cúp máy, ngẩng đầu nhìn sang Gia Khải, người đang bận rộn với những tài liệu trên bàn làm việc của mình. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần anh, đôi mắt ánh lên sự do dự.
"Anh Khải, mẹ em vừa gọi, bà muốn tối nay chúng ta về nhà ăn cơm cùng mẹ. Anh có thể sắp xếp thời gian không?"
Gia Khải ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Lan. Ánh mắt lạnh lùng của anh dịu lại khi bắt gặp đôi mắt đầy mong chờ của cô. "Anh sẽ thu xếp. Mẹ em đã mời thì anh không thể từ chối. Chúng ta sẽ về."
Ngọc Lan mỉm cười rạng rỡ. "Cảm ơn anh, Gia Khải."
Chiều tối hôm đó, Ngọc Lan và Gia Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-anh-la-dieu-may-man-cua-em/3621048/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.