Ngọc Lan đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra vườn hoa qua cửa sổ. Lòng cô trĩu nặng với những suy nghĩ về cuộc sống mới và những trách nhiệm đang chờ đợi. Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ phía sau khiến cô giật mình. Bà nội của Gia Khải bước vào, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ẩn chứa sự mong mỏi.
Bà nội: "Ngọc Lan, cháu đang làm gì thế?"
Ngọc Lan: "Dạ, cháu đang ngắm hoa. Bà cần gì ạ?"
Bà nội ngồi xuống ghế, nhìn Ngọc Lan với vẻ mặt nghiêm túc: "Bà muốn nói chuyện với cháu về một vấn đề quan trọng."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình căng thẳng, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Dạ, bà cứ nói ạ."
Bà nội: "Gia Khải và cháu đã kết hôn được một thời gian rồi. Bà nghĩ đã đến lúc hai đứa nên nghĩ đến chuyện có con."
Ngọc Lan cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết rằng đây là điều bà nội và cả gia đình mong đợi, nhưng cô và Gia Khải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Ngọc Lan: "Dạ, cháu hiểu. Nhưng có lẽ chúng cháu cần thêm thời gian để thích nghi với cuộc sống hôn nhân."
Bà nội lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: "Thời gian ta sống không còn nhiều đâu, Ngọc Lan. Gia đình cần có người nối dõi, và bà mong muốn sớm có chắt."
Ngọc Lan cúi đầu, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô không biết phải làm sao để trả lời bà nội mà không làm bà thất vọng.
Gia Khải bước vào phòng khách, thấy bà nội và Ngọc Lan đang trò chuyện. Anh cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-anh-la-dieu-may-man-cua-em/3621035/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.