Hoài Khang thấy trong lòng xôn xao, một phần vì cái nắm tay kia, một phần tự hỏi vì sao phải khó chịu. Anh và Tuệ Khanh có thể nói là có duyên với nhau, gặp nhiều hơn cả những bệnh nhân khác, nhưng không đồng nghĩa bản thân lại có một loại cảm xúc không nên có.
“Điên mất thôi.”
Hoài Khang lầm bầm, ngả đầu ra sau rồi gác tay lên trán. Có lẽ do tập trung quá nhiều vào công việc, anh bắt đầu thèm quay lại những ngày tháng vui chơi như còn trẻ, nên khi thấy được những thứ ấy từ Tuệ Khanh, anh đã bị thu hút. Một suy nghĩ khác hiện lên ra vẻ đối đầu: anh cũng gặp không ít người đồng trang lứa với cô, vậy tại sao ánh mắt chỉ hướng về mỗi mình cô, anh hãy chấp nhận rằng anh đã vượt quá mức mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân.
“Không đúng.”
Hoài Khang gằn giọng, sau đó sực tỉnh lại rồi nhìn khắp căn phòng trống rỗng chỉ có mỗi mình mình. Anh rơi vào trầm tư đến mức tự lẩm bẩm, không khác gì một kẻ tự kỷ. Anh cần phải xác minh lại mọi chuyện, tìm hiểu kỹ trái tim mình mách bảo điều gì. Nghĩ thông, anh thở hắt ra một hơi, sau đó rời khỏi bệnh viện sớm hơn bình thường rồi đến nhà họ Triệu để thăm khám đô đốc thực vật theo lịch đã hẹn từ trước. Nhưng nào ngờ chính đêm đó, anh không phải chỉ là kẻ bị ảnh hưởng bởi buổi biểu diễn của một cô bé nhỏ, mà người bạn suốt hơn một năm qua nằm trên giường cũng có các dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922438/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.