Bánh xe lăn đi, kéo theo cát và vẽ thành một đường tròn đồng tâm. Càng đến gần chiếc cabin, Phấn càng thấy trái tim của mình đập nhanh hơn. Phấn không hiểu tại sao lại như vậy.
Cậu nghĩ cậu cũng đang cảm nhận được hạnh phúc giống như cô.
Phấn tưởng tượng ra nụ cười của cô, và khi cậu đưa cho cô xem cặp nhẫn, hẳn là cô sẽ vui hơn nhiều lắm. Bàn tay của cậu vẫn đang đặt trên vô lăng, tuy nhiên tâm trí của cậu thì lại nằm ở căn cabin nhỏ đó, nơi có một cô gái đang đợi cậu trở về.
Khi căn cabin sáng đèn hiện lên trong tầm mắt, Phấn bắt đầu thổn thức nhiều hơn. Chiều sắp tàn, trời cũng đã bắt đầu xuất hiện từng vệt tối. Có lẽ cô bật ánh điện đó lên để căn phòng sáng hơn. Ánh sáng vàng từ bên trong chiếc cabin lọt ra ngoài qua khung cửa kính, trải xuống nền cát thành một vệt dài. Hình ảnh đó làm cậu cảm thấy ấm áp.
Chiếc xe dừng lại, Phấn ngay lập tức xuống xe. Cậu đi về phía chiếc cửa dấu "X", tay vẫn cầm hộp nhẫn và giấu ở ngay phía sau lưng mình. Cánh cửa vẫn mở, có lẽ cô đang chờ sẵn. Phấn bước vào trong phòng và ngửi thấy mùi của cô, tuy nhiên lại không thấy cô đâu cả. Cậu muốn cười, cô lại muốn trêu cậu. Khi nhìn thấy chiếc bánh mì cắt dở trên bàn và con dao nằm dưới nền nhà. Nụ cười trên miệng cậu dần tắt.
Phấn lao ra ngoài cửa, nhìn vào không gian bao la. Cậu cố tìm kiếm bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-noi-tan-cung-the-gioi/2729452/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.