“Gâu…gâu…gâu…”.
Dư Chí nghe tiếng chó sủa vang trời liền kinh hồn bạt vía từ vị trí mà ông đang ngồi có thể nhìn thấy một bầy chó săn hơn 10 con đang lùng sục khắp nơi trong cánh rừng để tìm người.
“E rằng lần này mình khó sống sót rời khỏi nơi đây rồi” Dư Chí thầm nghĩ trong đầu.
Lục Thần Không họp mặt lại với Vân Hạ, Vân Hoàng và Vân Viễn ngay trước mắt của Dư Chí.
Lục Thần Không lên tiếng hỏi: “Có manh mối gì không hả?”.
Vân Hạ và Vân Hoàng lắc đầu: “Mấy con chó cứ tập trung ra đây hết trên đường đi chẳng thấy gì hết”.
Tiếng của Vương Viễn vang lên: “Mọi người qua đây xem đi”.
Tất cả tập trung qua chỗ của Vân Viễn đang đứng thì thấy vết máu rỉ theo đường ở dưới đất, Vân Viễn đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi lên tiếng: “Vết máu còn rất mới chắc chắn là Dư Chí chỉ lởn vởn ở quanh đây thôi mau tìm đi”.
Sắc mặt của Dư Chí tối sầm lại, do quá vội thoát thân mà ông quên mất là vết máu có thể dẫn đường cho kẻ địch tìm thấy mình, ông nhìn lên phía trước là đường lên núi chắc chỉ có leo lên núi mới có cơ hội sống sót trở về.
Dư Chí vừa tính đứng dậy tiếp tục tẩu thoát thì bị nguyên một con chó to lớn từ đằng xa vồ tới cắn vào cổ hắn một cái, cả hai lăn quay ra làm kinh động đến tất cả mọi người đang tìm kiếm.
Ánh mắt của Vân Viễn toát lên vẻ sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-dieu-tot-dep-nhat-doi-em/2806912/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.