Chương trước
Chương sau
Lục Thần Không ngồi xuống đưa tay bóp lấy cằm của Dư Chí bắt hắn đối mặt với mình rồi lạnh lẽo lên tiếng: “Những chuyện mà ông vừa nói chúng tôi đã biết hết rồi, năm đó các người giết hết 48 mạng người của Lục gia hại chết dì Lục Quyên nhưng Ngự Hi Huyền năm đó lại không chết dưới tay bọn khốn các người mà đã vượt qua tất cả khó khăn sóng gió để trở về đây dưới thân phận của thủ lĩnh Tartarus đó”.

Sắc mặt của Dư Chí xanh không còn cắt máu, ông lắp bắp lên tiếng: “Cái gì cơ Ngự Hi Huyền là thủ lĩnh của tổ chức Tartarus sao???”.

Lục Thần Không gật đầu đáp: “Phải, Ngự Hi Huyền và tôi sau khi trốn khỏi nanh vuốt của mấy người đã vô tình gặp được cố thủ lĩnh của Tartarus là Ngọc Minh Lãm cưu mang, Ngự Hi Huyền đổi tên thành Lục Thần Duệ thề không đội trời chung với Ngự gia quyết tâm báo thù rửa hận cho mẹ và Lục gia, sau khi cố thủ lĩnh mất thì Hi Huyền kế vị, hiện nay đang là thủ lĩnh đời kế tiếp của tổ chức Tartarus”.

Dư Chí cười một cách ngây dại ra: “Tính tới tính lui lại không bằng trời tính…lần này Ngự Hi Huyền trở về e rằng Ngự gia chuẩn bị đón bão lớn, Black Eyes cũng đến ngày tàn rồi”.

Lục Thần Không liền gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Ông nói không sai chỉ tiếc là ông không có cơ hội để chứng kiến cơn bão lịch sử đổ bộ vào Ngự gia rồi”.

Lục Thần Không quay sang nói với Vân Viễn: “Đưa cho hắn xem đi”.

Vân Viễn liền ném một cái ipad tới trước mặt của Dư Chí: “Năm đó ông phá nát gia đình tôi như thế nào thì hôm nay tôi dùng lại cách của ông đã trả lại cho ông”.

Dư Chí nhặt cái ipad lên xem thì thấy đứa con gái mà ông yêu quý nhất đang bị giam giữ bởi ba người đàn ông nên sắc mặt phờ phạc như người mất hồn.

“Tôi cầu xin mấy người tha cho con bé đi nó vô tội mấy người muốn làm gì tôi cũng được hết” Dư Chí hiểu ý của Vân Viễn nên liền quỳ gối dập đầu mà cầu xin.

Lục Thần Không nhướng mày hừ nhẹ một tiếng: “Thật không ngờ là ngài Bộ trưởng đây cũng biết sợ đó nha”.

Dư Chí hoảng loạn dập đầu lia lịa đến đổ máu: “Tất cả tội lỗi đều là một tay tôi gây ra các người muốn gì cứ trút hết đầu tôi, con gái tôi không biết gì hết làm ơn tha cho nó đi mà, tôi cầu xin mấy người mà”.

Trong ipad phát ra tiếng kêu cứu của cô gái: “Ba ơi, cứu con với” sau đó màn hình tắt mất trở nên đen thui một màu, Dư Chí nhìn thấy như thế cũng giống như tất cả ánh sáng của cuộc đời ông đang tắt lịm mất.

Dư Chí dập đầu mạnh hơn: “Làm ơn tha cho con tôi đi mà”.

Lục Thần Không cho người đem đến trước mặt Dư Chí một tờ giấy rồi lên tiếng: “Viết ra hết những tội lỗi mà ông từng làm tôi sẽ suy nghĩ lại về việc tha cho con gái của ông”.



Dư Chí liền cắm cúi viết thật nhanh những tội lỗi mà mình từng gây ra đối với ông từng giây từng phút hiện tại đều rất quý giá để cứu đứa con gái duy nhất của mình.

Sau khi viết xong Dư Chí cầm tờ giấy bò đến trước mặt của Lục Thần Không: “Toàn bộ tội lỗi tôi đều viết hết ra rồi các người làm ơn tha cho con gái tôi đi mà”.

Vân Viễn lạnh lẽo lên tiếng: “Dư Chí à, đời cha ăn mặn thì đời con khát nước là lẽ đương nhiên rồi”.

Dư Chí đau đớn lao tới cướp một khẩu súng rồi đặt lên màng tang của mình: “Chỉ cần tôi chết đi thì mấy người sẽ tha con bé phải không tôi lập tức làm ngay đây”.

Nói rồi Dư Chí liền bóp còi bắn một phát vào đầu của mình, máu chảy xuống từ chỗ đạn xuyên qua, ông ta từ từ ngã gục xuống trong tư thế quỳ gối giống như là đang hối lỗi vì những chuyện mình đã gây ra và xin được sự tha thứ.

Dư Chí làm không biết bao nhiêu chuyện ác cuối cùng lại tự kết liễu cuộc đời mình một cách đơn giản như thế.

Chứng kiến cái chết cảu Dư Chí, Vân Viễn cảm thấy rất thỏa mãn vì đã báo được thù của gia đình mình, Lục Thần Không thì vẫn giữ nét mặt lạnh lẽo đối với anh cái chết của Dư Chí cũng chỉ là một phần của kế hoạch báo thù mà thôi.

Vân Hạ đụng vào khủy tay của Vân Viễn một cái rồi lên tiếng hỏi: “Nè Vân Viễn cậu học ở đâu ra mấy thủ đoạn tàn nhẫn vậy hả, tôi cảm thấy ông ta dù có độc ác thế nào thì cô con gái vẫn vô tội thật mà”.

Vân Viễn nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Tôi chỉ tìm Dư Chí báo thù thôi có làm gì con gái của ông ta đâu xưa nay tổ chức của chúng ta rất công minh ở khoảng này ai làm thì người đó chịu không kéo những người vô tội vào mà”.

“Nhưng vừa rồi cậu cho người…với con gái ông ta còn gì” Vân Hoàng cũng tò mò lên tiếng hỏi.

Vân Viễn dẩu môi giải thích: “Chỉ là hù dọa Dư Chí một chút xíu thôi, người của tôi rút rồi và con gái của ông ta vẫn còn nguyên vẹn”.

Vân Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mà tôi tưởng cậu làm thật không đó”.

Vân Viễn nhún vai: “Nếu tôi thật sự làm như thế thì tôi và ông ta có khác gì nhau đâu đều là hạng bị chó tha mất lương tâm còn gì”.

Lục Thần Không nhướng mày: “Đã xử lý xong Dư Chí, bây giờ chúng ta phải ngụy tạo hiện trường giả không để lại dấu vết liên quan đến tổ chức mới được”.

Sáng hôm sau trên tất cả các mặt báo đều đăng tin Bộ trưởng Dư Chí đã chết do tự sát còn để lại di thư công khai toàn bộ tội lỗi lúc mình còn sống bao gồm cả việc làm tay sai cho tổ chức hắc bang Black Eyes. Thành phố Phi Bạch xôn xao dậy sóng trước cái chết của Dư Chí và những lời thú tội của hắn trong di thư, chính phủ cho giám định chữ thì xác nhận đúng là do Dư Chí viết.



Về đại đội đi chung với Dư Chí tấn công biệt thự cũ của Lục gia thì được phát hiện ở một đập thủy điện do bị sạt lở mà chôn thân.

Hàn Vân Hy xem tin tức thì thấy thông tin Dư Chí đã chết cô liền chạy đi tìm Vân Hạ lên tiếng hỏi: “Dư Chí đã chết như thế nào vậy hả?”.

Vân Hạ đang nhàn nhã ngồi ăn điểm tâm thì ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vân Hy đáp: “Tự sát”.

Hàn Vân Hy tỏ vẻ nghi hoặc: “Ông ta thật sự tự sát hay sao?”.

Vân Hạ gật đầu: “Phải, ông ta tự sát thật đó bọn tỷ không có làm gì hết, Dư Chí vì cảm thấy tội lỗi của mình quá nặng nên mới tự sát xem như đền tội đó mà”.

Hàn Vân Hy gật đầu đáp: “Uhm”.

Hàn Vân Hy trở về phòng tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, mặc dù Dư Chí và Hoàng Lực từng hãm hại cô nhưng nghĩ lại về thời còn gắn bó với nhau vẫn làm cho cô có chút áy náy không nở.

Lục Thần Duệ xuất hiện ôm lấy eo của Hàn Vân Hy từ phía sau, hơi thở nóng ấm của anh phả vào cổ của cô: “Em thấy hối hận rồi đúng không Vân Hy?”.

Ánh mắt của Hàn Vân Hy nhìn xa xăm: “Có gì mà phải hối hận chứ dù sao thì chính đạo đã không còn chỗ cho em rồi nên em quyết định một lòng đi theo anh cùng xây dựng một tương lai mới”.

“Có dự tính báo thù gì chưa?”.

Hàn Vân Hy xoay người lại rồi gật đầu đáp: “Có, đối với Hàn Ngọc Hân thì sự nghiệp của nó là quan trọng nhất em sẽ giành hết hào quang của nó để xem nó sẽ khó chịu chật vật như thế nào”.

Lục Thần Duệ đưa cho Hàn Vân Hy thư mời một buổi casting phim điện ảnh: “Vừa hay anh nhận được tin tức là Hàn Ngọc Hân muốn đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh “Nữ sát thủ X” nhưng anh cảm thấy em hợp hơn cô ấy, có muốn thử sức không hả?!”.

Hàn Vân Hy đưa tay cầm lấy tấm thiệp mời rồi mỉm cười lên tiếng: “Đụng đến sát thủ thứ thiệt thì Hàn Ngọc Hân không có cửa rồi”.

Lục Thần Duệ gật đầu: “Vừa hay anh lại quen biết với nhà sản xuất phim này anh còn là nhà đầu tư đứng phía sau, em nhất định có thể đánh bại Hàn Ngọc Hân từ từ mà đi lên không cần phải vội”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.