Phương Tịnh Nhã nghĩ gì đó rất lâu rồi mới lên tiếng nói với Hàn Vân Hy: “Nếu hôm nay chúng ta sống sót rời khỏi đây…cô quay về Hàn gia đi được không?”.
Hàn Vân Hy kinh ngạc: “Quay về để làm gì chứ?”.
“Chúng ta bắt đầu lại được không, tôi sẽ đối xử với cô thật lòng chứ không miễn cưỡng như trước giờ nữa” Phương Tịnh Nhã chân thành lên tiếng.
Hàn Vân Hy không cần suy nghĩ mà liền đáp lại: “Hiện tại tôi đang sống rất tự do tôi không muốn quay lại chuỗi ngày mình bị cầm tù tinh thần như trước kia nữa…chúng ta buông tha nhau đi tôi thấy tốt cho cả đôi bên mà”.
Phương Tịnh Nhã rủ mắt là ban đầu bà đối xử tàn tệ với cô gái này bây giờ có làm gì cô ta cũng không thể tha thứ được là lẽ đương nhiên.
Hàn Vân Hy cõng Phương Tịnh Nhã đi một lúc thật lâu, bà cảm nhận được rằng Hàn Vân Hy ngày càng đi chậm lại nên lên tiếng hỏi: “Cô mệt không chúng ta nghỉ một chút đi”.
“Làm gì có thời gian mà ngồi nghỉ chứ có những ba tên sát thủ đang ở phía sau chúng ta cơ mà”.
Phương Tịnh Nhã lại nói: “Cô không mệt nhưng tôi mệt rồi muốn được nghỉ ngơi một chút, cô thả tôi xuống đi”.
Hàn Vân Hy dừng lại để Phương Tịnh Nhã ngồi lên một góc cây, cô cau mày lên tiếng càu nhàu: “Phiền chết đi được mà”.
Phương Tịnh Nhã ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vân Hy rồi nói: “Tôi muốn uống nước nữa”.
Hàn Vân Hy hừ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-dieu-tot-dep-nhat-doi-em/2806862/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.