Hôm sau vừa vào cổng trường, tôi đã bắt gặp bóng dáng Kiên Tâm ở phía xa. Lập tức nhảy xuống xe, tôi chạy đi để mặc thằng Thắng loay hoay với chiếc xe đạp. Kiên Tâm đi vòng ra sân sau và tôi liền đuổi theo. Đến nơi đã thấy hắn ngồi dựa lưng dưới gốc phượng, hai tay gác sau đầu và ngửa mặt nhìn lên tán lá đầy suy tư. Chắc hắn đang cố nghĩ cách tìm ra thủ phạm lấy cắp tiền quỹ. Tôi bước lại gần, ngồi bên cạnh.
- Sao có mình bạn ở đây, đám Hiếu đâu?
Kiên Tâm vẫn giữ nguyên tư thế như chẳng bất ngờ gì trước sự xuất hiện của tôi.
- Đám tụi nó ồn chết được, tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ.
- Hôm qua về nhà bạn đã tìm ra cách gì chưa?
Bấy giờ hắn mới hạ tay xuống và rời lưng khỏi cây phượng, thở ra chán nản:
- Chả nghĩ ra được gì. Tiết thể dục hôm qua tôi ngồi trong lớp suốt...
- Đúng là kỳ lạ. - Tôi thắc mắc - Nếu không có ai vào lớp mà chỉ mỗi mình bạn thì số tiền quỹ bị lấy cắp bằng cách nào? Lớp trưởng Trọng Đức có lý khi đặt ra câu hỏi này.
- Đừng có nhắc đến cái tên luôn tỏ vẻ mình giỏi đó trước mặt tôi!
- Tự nhiên bạn nổi giận với mình thế? Mình chỉ nói sự thật mà.
Kiên Tâm quay đi, gãi đầu soàn soạt rồi thở hắt rõ to. Tôi cũng không nói gì nữa, cúi đầu quan sát lũ kiến đang tha mồi ở dưới đất. Lát sau tôi lẩm bẩm một mình:
- Nhất định là có chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-dieu-dep-nhat-cua-thanh-xuan-stay-with-you-2003/126911/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.