Cô những tưởng đã chạy thoát khỏi cuộc sống này, rời bỏ những thứ khiến trái tim cô bị tổn thương, nhưng cho dù có đi bao xa cô cũng không thể trốn tránh được thực tại. Mọi thứ cứ phơi bày trước mắt và bắt cô phải chấp nhận, thời gian trôi qua tuổi thanh xuân dần mất đi sẽ chẳng còn lại gì ngoài những nuối tiếc.
Hay chỉ đơn giản là một bóng hình yêu thương mà ta không thể nào rời mắt? Và đến khi bóng hình ấy mãi mãi biến mất thì ta mới biết họ quan trọng đến dường nào. Cũng như cô đã bao lần để hắn lướt qua cuộc đời mình một cách hối hận như thế. Chỉ vì cô thiếu can đảm nắm lấy đôi tay ấm áp đó. Hắn đã từng nói lời này với cô cùng nụ cười rạng rỡ nhất.
Người đã vì cô mà có thể chống lại thế giới này. Người đã vì cô mà âm thầm đứng phía sau mỉm cười. Người đã vì cô mà cầm dù chờ đợi dưới cơn mưa trẻ dại. Cô muốn gặp hắn và nói rằng: Em lúc nào cũng nhớ anh... Tuổi trẻ là chuyến hành trình đầy những vấp ngã lẫn nuối tiếc. Nhưng đến tận về sau này chúng ta mới thấy hết được những vẻ đẹp của nó. Tình yêu đó là dành riêng cho em, một đời mãi không quên.