Mục Nhiễm nhận ra sự kinh ngạc của tất cả những ánh mắt xung quanh đang hướng về mình với thái độ hoàn toàn không ngờ tới, nhưng không vì vậy mà cô lại sợ hãi lùi bước, ngược lại còn được thế lấn tới.
- Sao anh không tự hỏi xem lí do thực sự khiến tiểu Nghinh trở thành như vậy đi. Chiếc xe hôm nay đúng là suýt nữa đã đâm vào cậu ấy, nhưng chắc chắn không đến mức dọa cậu ấy phồn bay phách lạc như thế này đâu nhỉ? Nếu không phải vì bị anh tra tấn tinh thần suốt thời gian dài thì liệu cậu ấy có thành ra như vậy không hả?
Mục Nhiễm càng nói thì những người còn lại càng lo lắng cho cô. Bọn họ ai cũng đều biết không phải ai cũng có thể yên ổn sau khi chọc giận Ân Viêm, vậy mà Mục Nhiễm còn ngang nhiên thách thức hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy nữa.
Chưa dừng lại ở đó, Mục Nhiễm vừa nhìn qua Ân Điềm còn tủi thân đứng cúi gằm mặt bên cạnh, rồi đến Sở Nghinh vẫn đang phải làm trị liệu tâm lí chưa ổn định lại, cô càng không nhịn được nữa mà nói tiếp.
- Chị dâu và em chồng, tiểu Nghinh đi chơi cùng Điềm Điềm có gì là sai chứ? Anh lại ở đây mắng cô ấy, đem hết tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu cô ấy? Anh không tự cảm thấy bản thân quá hèn sao? Chuyện hôm nay dù Điềm Điềm có sai thì cũng chỉ là lỗi nhỏ, nhưng tất cả đều xuất phát từ anh hết cả. Cho nên anh không có tư cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565334/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.