Ân Điềm cũng không nhớ mình đã ra khỏi Đế Cư như thế nào nữa. Đến khi cô định thần lại thì đã nhận ra mình đang ngồi trên taxi một lúc lâu rồi, lúc này mới chú ý đến bác tài từ nãy đến giờ vẫn luôn hỏi mình muốn đi đâu. Cô hơi lúng túng rồi nhìn thấy đối diện bên kia đường là một dãy quán bar đang sáng đèn. Không suy nghĩ gì nhiều nữa, cô liền bảo tài xế dừng xe lại.
Bước xuống taxi, Ân Điềm đi thẳng đến phía dãy quán bar, chọn đại một quán lớn nhất rồi vào thẳng bên trong.
Cũng không có gì khác những quán mà cô từng đến, mà cho dù có gì đó khác biệt thì hiện giờ cô cũng không còn tâm trạng để bận tâm nữa.
Cô tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, phục vụ xung quanh rất linh hoạt, nhanh chóng đem rượu đặt lên bàn cho Ân Điềm.
Ân Điềm vừa mới cầm chai rượu lên chuẩn bị rót thì một cánh tay từ phía sau hướng tới ngang nhiên giữ lấy phần thân chai bên dưới tay của cô.
- Bỏ ra!
Tâm trạng đang rất bực tức mà còn gặp phải mấy tên say xỉn đến gây sự nữa nên Ân Điềm không thể không trở nên cộc cằn, khó chịu.
- Tôi nói lại lần nữa, bỏ tay ra!
Mặc kệ cô đã nói đến lần thứ hai thì người kia hình như không có ý định bỏ tay ra hay lượn đi chỗ khác. Ngược lại còn cười phá lên với cả đám đi cùng nữa, giọng điệu muốn thiếu bao nhiêu đứng đắn liền thiếu bấy nhiêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565333/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.