Năm ngón tay của Ân Viêm siết chặt lấy chiếc lắc tay đang cầm. Cặp mắt ưng đỏ ngầu hầm hầm lửa giận khi nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Hắn tiến lên mấy bước, không một dấu hiệu báo trước liền túm ngay lấy cổ của Tô Phỉ Thúy, dồn cô ta về phía tường, chỉ dùng hai phần lực đã bóp chặt cổ của cô ta và nâng cô ta lên cao, hai chân đều không còn chạm đến đất.
- Đừng tưởng tôi không biết cô đã dở trò gì. Nếu hôm tiểu Nghinh có xảy ra chuyện gì thì cô đã sử dụng hết cơ hội được sống của mình rồi.
Tô Phỉ Thúy bị bóp chặt cổ không thở được, hai tay yếu ớt vừa đánh vừa kéo cổ tay của người đàn ông nhưng tất cả đều vô ích. Vì thiếu không khí hít thở nên cả gương mặt cô ta trong chốc lát đã đỏ ửng, hai mắt trợn ngược, miệng hô hấp gấp gáp như cá mất nước.
Khi cô ta nhìn thấy Thư Kỳ từ trong phòng chạy ra, đang đứng phía sau Ân Viêm thì càng muốn náo loạn hơn nữa.
Nhưng hình như Ân Viêm không cần quay đầu lại cũng đã biết ai đang đứng sau lưng mình. Hắn chỉ hơi liếc mắt sang bên cạnh một cái rồi trở về trạng thái như cũ, cảnh cáo Tô Phỉ Thúy cũng là đang cảnh cáo Thư Kỳ ở phía sau.
- Nếu không thể ở đúng vị trí của mình thì hoặc là phải bị xích lại, hoặc là không cần thiết phải sống nữa.
Nói dứt câu, hắn liền thẳng tay ném mạnh Tô Phỉ Thúy sang một bên rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565275/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.