Sau khi tranh cãi chuyện của Ân Điềm và Phong Dực, Sở Nghinh liền bắt đầu chiến tranh lạnh với Ân Viêm. Nhưng vừa sáng sớm thức dậy thì cô vẫn chạm mặt hắn đầu tiên.
Hai người tuy ở cùng một phòng nhưng đi qua đi lại lại không nói với nhau được câu nào. Ân Viêm nhìn cô lạnh lùng phớt lờ mình như vậy thì trong đương nhiên không thể dễ chịu rồi. Mấy lần hắn đều muốn nói chuyện rõ ràng lại nhưng Sở Nghinh thì không có thái độ hoan hỉ muốn nghe hắn nói.
- Tiểu Nghinh, em định cứ như vậy mãi sao? Chuyện của Điềm Điềm em để nó tự mình xử lý đi. Anh biết em rất quan tâm nó, nhưng tiểu Nghinh, Điềm Điềm lớn rồi chứ không phải còn nhỏ nữa, em định quản chuyện hôn nhân của nó mãi à? Hơn nữa, chuyện này đúng là anh đã mở đường cho Phong Dực, nhưng em cũng nên nghĩ lại xem, rốt cuộc lời nói của ai có giá trị nhất trong chuyện này? Nếu thím hai không gật đầu thì dù anh có làm gì cũng chỉ là đánh trống góp vui thôi.
- Điềm Điềm mặc dù là em gái của chúng ta nhưng cũng chỉ là em họ. Dù nó thân với chúng ta thế nào thì vẫn không thể cãi lại chính mẹ ruột của nó được. Bây giờ em muốn giúp nó thoát khỏi hôn ước này không phải chỉ đơn giản tuyên chiến với Phong Dực là xong, mà em phải đối đầu với thím hai đấy.
Sở Nghinh vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, đang tháo khăn bọc tóc vừa gội xong xuống thì Ân Viêm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565264/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.