Tháng sáu đến, Nhất Dao đón sinh nhật vào ngày tết thiếu nhi, từ giờ cô chính thức tròn hai mươi sáu tuổi.
Tối hôm sinh nhật, A Miễn kéo cô đi chơi bét nhè tới tận ba giờ sáng mới về, bấy giờ cảnh vật đã không thể nào yên tĩnh hơn.
Nhất Dao qua nhà A Miễn ngủ cả tối, tới tận trưa hôm sau mới rời đi. Cô đi xuống tầng một, bỗng nhiên gặp Quan Tuấn đi vào tháng máy.
Cả hai thấy nhau liền ngây ra như phỗng.
"Sao chị lại ở đây?"
"Sao cậu lại ở đây?"
Hai người đồng loạt nói cùng một lúc rồi im lặng.
Quan Tuấn lùi về một bước, Nhất Dao rời khỏi thang máy, cánh cửa kim loại đóng lại.
Quan Tuấn đút tay vào túi, đào hoa cười: "Có phải chị nhớ tôi nên mới bí mật tìm chỗ ở của tôi không?"
Nhất Dao miễn nhiễm với trò đùa của cậu ta: "Nhà bạn tôi ở đây."
Quan Tuấn 'hứ': "Thế mà tôi cứ tưởng mỹ nữ nhớ tôi chứ."
"Nhà cậu ở đây à?"
"Nhà bố mẹ tôi, tôi ở chỗ khác. Có muốn lên ra mắt không?" Cậu ta dí sát mặt lại gần.
Nhất Dao lùi ra sau, cách Quan Tuấn đúng một mét.
Đúng lúc này một người đàn ông từ cửa vào, thấy Quan Tuấn vẫn ở dưới sảnh mới hỏi: "Thằng nhóc này, con không lên nhà à?"
Nhất Dao nhíu mày, nghe giọng nói đó rất quen thuộc. Cô quay sang, biết được chủ nhân của giọng nói kia liền giật mình.
"Thầy..." Trong vô thức, cô thốt ra.
Quan Tuấn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290532/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.