Bình thường mà nói khái niệm thời gian trong đầu Nhất Dao rất nhạt nhẽo, thế nhưng từ ngày quen biết Dụ Dân cô thấy cuộc sống của mình sôi động lên hẳn.
Sau một tuần lễ thảnh thơi ở nhà, anh lại quay trở lại guồng làm việc. Ban ngày hai người bận bịu, đến tối mới có chút thời gian hiếm hoi khi Nhất Dao không phải đi dạy vẽ để ở bên nhau.
Tháng năm đến mà không hẹn trước, hôn lễ của Giản Quân và Lâm Quyên chính thức diễn ra, long trọng tới nỗi Phùng Tiêu ở xứ người xa xôi đặt vé máy bay trong đêm để về dự. A Miễn cũng được mời đi nhưng vì không có thứ gì lớn hơn tình bạn với Nhất Dao, cô ấy uyển chuyển mỉm cười từ chối đôi uyên ương kia.
A Miễn nói với cô: "Muốn bà đây đi dự? Phi! Tiền của bà không đáng thương để phải chui vào hòm của đôi cẩu nam cẩu nữ các người!"
Nhất Dao ngồi một bên lắc đầu cười.
Trưa đi làm về, Vân Ôn thông báo tạm đóng cửa hàng để sửa chữa nội thất, Nhất Dao được nghỉ buổi chiều nên nhắn tin cho Dụ Dân.
Nhất Dao: Anh rảnh không?
Khoảng hai phút sau, anh nhắn lại: Nửa tiếng nữa xong việc, sao thế?
Nhất Dao: Anh muốn đi ăn trưa không? Em qua tìm anh?
Đương nhiên Dụ Dân không từ chối, hai người hẹn nhau ở công viên ngay cạnh công ty anh.
Hơn mười hai giờ trưa, Nhất Dao đến cửa công viên đã thấy Dụ Dân đứng bên vỉa hè chờ, bên cạnh còn có một người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290530/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.