Nhất Dao vội vã về nhà, cũng may là Vân Ôn vẫn chưa từ nhà Phùng Tiêu về. Cô chạy nhanh lên nhà thay một bộ quần áo khác rồi đi xuống, xe bảo mẫu đã đậu trước cửa.
Nhất Dao cầm đồ, mở cửa trèo lên xe.
Phùng Tiêu ngáp một cái, nhìn cô rồi khịt mũi: "Cậu xịt nước hoa đấy à?"
"Thơm không?"
Để xua tan đi mùi cồn trên người, cô đã cẩn thận xịt nước hoa.
"Ngọt chết đi được."
Cô cười, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Phùng Tiêu gãi đầu, hai mắt vẫn còn mê ngủ, hiển nhiên là bị Vân Ôn kéo dậy rồi lôi ra khỏi nhà, đến cả đầu tóc cũng chưa chải.
"Hôm qua cậu ngủ muộn lắm à?" Vân Ôn ngồi trên ghế phụ lái, quay đầu xuống hỏi Phùng Tiêu.
Phùng Tiêu tranh thủ trên đường đi nên lôi cái bịt mắt trong túi áo ra đeo lên, đầu dựa vào sau, môi mấp máy: "Tiểu Mỹ muốn tôi chơi game cùng cô ấy, kết quả ba giờ sáng mới được ngủ."
Vân Ôn bật cười: "Tiểu Mỹ nhà cậu số hưởng ghê."
"Cô ấy như quỷ vậy." Phùng Tiêu lầm bầm.
Cả đám trong xe không nhịn được cười.
Vân Ôn liếc Nhất Dao đằng sau, thấy quầng thâm trên mắt cô cũng chẳng kém gì Phùng Tiêu, liền lên tiếng trêu chọc: "Tại sao cứ đến buổi chụp của tôi là hai người lại thức đêm thế? Nếu lên ảnh mà không đẹp là tôi không trả tiền cho hai người đâu đấy."
"Chị Ôn, xin hãy nhân từ." Nhất Dao chắp tay lại, chân thành nói.
Vân Ôn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290501/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.