Dụ Dân đứng trước tủ rượu, tay cầm một chai rượu vang của Pháp. Ánh đèn ở trên cao hắt xuống hàng mi dài và cả gò má anh tuấn của anh, làn da nhẵn nhụi như toả sáng trong không khí.
Hôm nay anh không đeo kính, trên người mặc áo cổ lọ màu trắng và quần kaki, bên ngoài khoác áo dạ xám, đôi chân dài bị xe đẩy che mất một nửa.
Đây là lần đầu tiên Nhất Dao gặp một người dù đứng ở đâu cũng toả ra loại khí chất đặc biệt hấp dẫn đủ loại ánh nhìn từ người khác như anh. Ngẫm lại, càng nhìn anh cô càng thấy vừa mắt.
Cô cảm tưởng, sắc đẹp của khoa học nước nhà quả nhiên đã lên một tầm cao mới. Đúng là khắc hẳn so với những người đàn ông tóc bạc đầu và tùy tiện mà người ta hay gán lên hình ảnh của người dành toàn thời gian bên trong phòng thí nghiệm.
Vừa có học thức lại vừa có sắc đẹp, không chê vào đâu cho được.
Nhất Dao đẩy xe lại gần, cố tình cụng nhẹ vào xe anh khiến nó động đậy. Dụ Dân nghe thấy tiếng liền quay đầu ra, cặp mắt đen trầm nhìn cô.
Lúc đầu là bất ngờ, sau đó dần bình ổn lại.
"Xin chào!" Nhất Dao lên tiếng.
Anh cong khoé môi thành nụ cười nhạt: "Chào."
Nhất Dao liếc chai rượu nho anh cầm trên tay, khen ngợi: "Khẩu vị của anh tốt thật."
Dụ Dân nhìn chai rượu, tay bỏ nó vào trong xe đẩy: "Tôi mua cho Phùng Tiêu."
"Anh để tên ngốc đó uống rượu lần nữa à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290499/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.