Dưới màn đêm đen thẫm như mực, vô số ánh đèn nê-ôngnhóm lên từng chùm từng chùm như khói hoa, bảy sắc lung linh.
Trong một quán bar xô bồ hỗn loạn, hương khí tửu sắctràn ngập khắp nơi, tiếng người cười nói huyên náo ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.Nhưng trong một góc khuất ánh sáng lờ mờ, Dương Quang một mình nốc từng ngụmrượu tiêu sầu. Trên bàn một bình Hennessy VSOP đã vơi hết nửa, nhưng khuôn mặtanh vẫn không bị rượu nhuộm đỏ, trái lại còn tái nhợt một màu.
Trước đó ở nhà họ Dương, phản ứng đột nhiên chột dạkhông nói nên lời của Bạch Lộ dưới sự vặn hỏi truy ép từng bước của Thượng Vânrõ ràng đã chứng minh cô và cái vị cố vấn Chương kia thực sự tồn tại mối quanhệ không thể nói với người khác. Điều này khiến Dương Quang vốn không hề có sựchuẩn bị tư tưởng cảm giác như đang đi xuống cầu thang bỗng dưng bị hụt chân,cả người té xuống va đập liên tục, ngã vô cùng thê thảm đau đớn. Mà với vết thươngkín đáo không thấy máu này, chỉ có rượu mới là thứ thuốc tê cùng thuốc giảm đautốt nhất.
Một cô nàng áo tím trang điểm ăn mặc cực kỳ diễm lệchú ý đến Dương Quang đang một mình mượn rượu tiêu sầu trong góc tường, cô tadùng điệu bộ uyển chuyển đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, vừa nhìn anh vừa mỉmcười hỏi: “Anh đẹp trai, một mình ngồi đây uống rượu giải sầu nha! Có vẻ tâmtrạng anh đang rất tệ hả?”
Anh nào có tâm tình để ý đến cô ta: “Không phải chuyệncủa cô.”
Cô nàng áo tím càng thích thú nhìn anh, cất giọng mềmmại: “Tôi đoán vì sao tâm trạng anh không tốt nhé? Nhất định là vì phụ nữ, cóphải cãi nhau với người yêu không? Không cần phải buồn phiền như thế, cơn giậncủa con gái tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần anh chịu dỗ dành cô ấy, chẳng mấychốc sẽ trời quang mây tạnh thôi.”
Cô nàng vận đồ tím ngọt ngào nói một thôi một hồi,từng chữ từng câu đều là khuyên giải an ủi, thực khiến Dương Quang không nỡ sầmmặt đuổi người. Nhưng anh cũng không có tâm trạng đáp lời cô ta, đành tự uốngrượu trong ly mình, hết ngụm này đến ngụm khác, nước rượu nóng rát thiêu đốttrong người, có thể phát huy tác dụng làm tê liệt nỗi đau.
Anh không để ý tới người ta, nhưng cô nàng áo tím vẫnngồi lỳ không đi: “Xem ra anh nhất định rất yêu bạn gái mình, nếu không tâm trạngsẽ không tệ đến mức này.”
Một câu này khiến Dương Quang không thể tiếp tục tự đènén bực dọc, anh gần như gầm lên: “Đừng nhắc đến cô ta nữa được không?”
Cô nàng áo tím nở một nụ cười ra chiều rất hiểu lòngngười: “Được, không nhắc không nhắc. Tôi cùng anh uống vài ly nhé, một mìnhuống rượu giải sầu càng uống càng khó chịu thôi.”
Dương Quang thực sự không có kiên nhẫn dây dưa với côta, bèn cứng rắn nói: “Tôi muốn uống một mình, cô làm ơn để tôi yên tĩnh uốngrượu có được không?”
Cự tuyệt không nể nang như vậy khiến vẻ mặt cô nàng áotím có phần xấu hổ, nụ cười cũng hơi cứng lại: “Thôi được, không làm phiền anhnữa. Anh từ từ uống đi nhé.”
Bình thường Dương Quang thích giết thời gian ở quánbar, tửu lượng cũng tương đối, có điều một chai Hennessy vẫn vượt quá phạm vitửu lượng của anh, nhất là khi tâm trạng anh đang cực kỳ xấu, rượu ngấm vào nỗisầu càng dễ say, uống hết chai rượu anh gần như say mèm. Khi người phục vụ tớithanh toán, anh mò mẫm cả buổi mới lần ra ví tiền trên người một cách khó khăn,nhưng không tài nào đếm rõ bên trong có bao nhiêu tiền. Người phục vụ vốn nhìncảnh này đã quen nên nhẫn nại chỉ cho anh từng tờ: “Tiên sinh, tiền rượu tổngcộng chừng này nên tôi cầm lấy chừng này nhé! Các thứ còn lại anh vui lòng tựthu xếp.”
Thanh toán xong, Dương Quang mơ mơ màng màng đi ra cửasau của quán bar, bước chân như đi trên mây. Chiếc Jetta của anh đỗ ở ngõ sau,khi anh đến thì bãi đỗ xe ở cửa trước đã đầy ắp, chỉ có thể rẽ vào ngõ sau đậuxe. Mặc dù say khướt, anh vẫn còn nhớ xe mình đỗ ở đây.
Từ cửa sau ra đến chỗ đỗ xe cùng lắm chỉ vài bướcchân, Dương Quang vừa bước ra ngoài liền dùng chìa khóa điều khiển từ xa mởkhóa cửa xe, định bước qua leo lên xe, nhưng vì cơn say cuồn cuộn dâng lên, ýthức không rõ nên đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Dưới chân bị vấp, suýt nữa tựquăng mình ngã nhào, may sao có một đôi tay kịp thời đỡ lấy anh. Anh mơ mơ hồhồ nhìn qua, trong tầm nhìn mờ mịt chỉ thấy một bộ quần áo màu tím, tựa như mộtđóa hồng tím nở rộ giữa màn đêm đen nhánh. Đồng thời, tai cũng nghe thấy mộtgiọng nói dịu dàng như đã từng nghe qua đâu đó: “Anh đẹp trai, anh uống nhiềuquá rồi, tốt nhất đừng lái xe, để em đưa anh về.”
Dương Quang lắc đầu nhịu giọng nói: “Không cần… tôikhông lái xe… tôi chỉ lên xe… nằm… ngủ rồi mới lái.”
“Vậy để tôi giúp anh lên xe nha.”
Đôi tay kia bất chấp cự tuyệt mà đỡ Dương Quang lênxe, còn hạ thấp lưng ghế để anh nằm nghiêng xuống, nằm xuống xong, anh nhanhchóng nặng nề đi vào giấc ngủ dưới tác dụng của men say…
Vào sáng sớm, Bạch Lộ tỉnh dậy rất khổ sở.
Cô cảm giác đầu đau muốn nứt ra, đều do hậu quả của lyrượu mạnh kia. Trở mình tựa vào đầu giường ngồi ngây ngốc một hồi, cô dần nhớlại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tại nhà Dương Quang; tại quán bar; ở dướilầu công ty, cô ra sức tát Chương Minh Viễn một bạt tai. Rõ ràng là một cái tátsảng khoái, trút hết mọi uất ức cùng căm hận tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
Lúc này đã tỉnh rượu, sau khi ý thức dần thanh tỉnh,Bạch Lộ lại cảm thấy cái tát kia của mình dường như có hơi quá đáng. Cô dựa vàođâu mà đánh Chương Minh Viễn? Chỉ vì anh ta tiết lộ với người khác chuyện trướcđây của cô sao? Nhưng chuyện năm đó là lựa chọn của chính cô, chẳng ai cầm daobức ép cô cả. Cô nên tự mình gánh lấy trách nhiệm cùng hậu quả tương ứng.
Thực ra lâu nay, bản thân Bạch Lộ cũng luôn hiểu rõchuyện năm đó là một quả địa lôi, chôn vùi bên dưới cuộc sống bình lặng. Côthật sự thật sự rất không hy vọng nó sẽ phát nổ.
Sau khi gặp lại Chương Minh Viễn một lần nữa, tronglòng cô vẫn mang hy vọng may rủi rằng anh ta sẽ không thực sự nhận ra mình, chỉcoi là nhận nhầm người. Còn nghĩ cho dù xui rủi anh ta nhận ra cô đi chăng nữa,cũng không có chứng cớ chứng minh cô chính là cô nàng Sương Sương đã tự bánmình còn lừa của anh ta một vạn tệ ở khách sạn năm ấy.
Nhưng cô lại quên mất rằng, có nhũng việc căn bảnkhông cần chứng cứ, chỉ cần có người thêm mắm dặm muối mà phát tán tin đồn làđủ. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Nguyễn Linh Ngọc đã chết vì ba tấc lưỡi sắcnhọn của người đời. Thanh danh trong sạch của một cô gái tựa như lụa trắng gấmtrong, không thể chịu được dù chỉ một chấm bẩn bắn lên. Một khi đã bị dínhtrúng sẽ tạo thành vết nhơ mà cả bột giặt Điêu Bài cũng không tẩy sạch.
Mà rốt cuộc Chương Minh Viễn làm thế nào ngấm ngầmnhắc đến cô với người khác? Tại sao người trong công ty đều lén nói cô cặp kèvới anh ta? Tuy cô không am hiểu sự tình, nhưng có thể khẳng định một điều,chắc chắn anh ta đã sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại gì cho cam. Mànhững chuyện này lại truyền đến tai mẹ Dương Quang, càng tuyệt đối không phảingẫu nhiên, nhất định không khỏi liên can đến anh ta. Điều này khiến cô khôngthể không nóng nảy, giận dữ lẫn căm hận.
Quả thật, năm ấy ở khách sạn Hilton cô chủ động “bànchuyện làm ăn” với Chương Minh Viễn, đã nhận một vạn tệ nhưng lại không thểthực hiện “giao dịch” mà bỏ trốn mất. Là cô đã lừa anh ta, là lỗi của cô, nhưngcô cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Trong cơn gió táp mưa sa của số phận, cô chỉ là mộtcon chim yến non nớt bị mất tổ, vì muốn giữ nguyên tư thế bay lượn không ngơinên không thể không từ bỏ một số thứ vốn dĩ luôn cẩn thận gìn giữ bấy lâu. Bánđi chính mình thực sự là hạ sách đường cùng, nếu có tóc thì ai chịu làm kẻ trọcđầu đâu chứ?
Còn Chương Minh Viễn, một Chương Minh Viễn sinh ra đãngậm chìa khóa vàng, tại sao lại muốn gây khó dễ cho cô, một đứa con gái mồ côikhông nơi nương tựa như vậy? Dù rằng mỗi cá nhân đều phải chịu trách nhiệm vớiviệc mình làm, cô cũng không thể phủ định sạch sẽ đoạn quá khứ khó chịu kia,nhưng cô vẫn vô cùng hy vọng anh ta có thể quân tử mà kín mồm kín miệng, làmmột kẻ độ lượng, sẽ không cố ý đâm vào vết sẹo cũ của người khác, sẽ không pháhoại cuộc sống bình lặng hiện giờ của cô. Nhưng sự thật lại khiến cô thất vọngtột bậc – cô không thể không hận, sau khi nỗi hận trong lòng bị một ly rượumạnh thôi thúc, liền biến thành một bạt tai hung hãn ném vào mặt Chương MinhViễn.
Một cái tát kia khiến Chương Minh Viễn hoàn toàn nổigiận, cũng làm cô tỉnh táo triệt để. Cô nhất định sẽ nhanh chóng bỏ việc ởThiên Đô Quốc Tế, không thể làm tiếp nữa. Phải mau mau rời khỏi Thiên Đô QuốcTế, từ này về sau không còn bất kỳ liên hệ gì với Chương Minh Viễn.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi công ty, ôm theo một nỗicăm hận chất chứa, Bạch Lộ đi tìm Thiệu Dung, trực tiếp đi thẳng đến quán barKỷ Hồi Túy của chị ấy.
Hai năm trước Thiệu Dung bỏ câu lạc bộ đêm làm bồ nhímột năm cho một gã người Hồng Kông, kiếm tiền tự mở một quá bar nhỏ. Quán barcủa chị đêm đêm ca hát không ngừng, gái đẹp cũng không xuể, là đế quốc son phấndưới trướng chị. Nhưng chị không bao giờ cho phép Bạch Lộ đến quán bar tìmmình, sợ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Nhưng giờ phút này Bạch Lộ không hơi đâu để tâm nhữngchuyện đó. Cô định tìm Thiệu Dung mượn hai vạn tệ tiền mặt, nhưng không đi muanhẫn trả lại mà gộp luôn với một vạn tệ của mình để trả hết một lượt cho ChươngMinh Viễn. Đem tiền trả lại tất thảy, cô sẽ không còn nợ nần gì với anh ta nữa.
Thiệu Dung không nói hai lời liền cho cô mượn tiền:“Nếu sự việc đã không thể che giấu được nữa, vậy thì đem tiền trả lại anh tacũng tốt, từ nay về sau chấm dứt nợ nần. Trả tiền xong thì mau chóng tìm DươngQuang kể rõ mọi việc. Chuyện năm năm trước em cũng chỉ là bất đắc dĩ, chị nghĩchắc cậu ấy có thể hiểu và chấp nhận được. Dù sao trước nay cậu ấy vẫn rất yêuem mà.”
Bạch Lộ cũng nghĩ như thế, buổi sáng lúc ở nhà DươngQuang, cô vốn dĩ đã muốn đem toàn bộ sự tình giải thích rõ ràng dứt khoát vớianh. Nhưng anh vì kinh ngạc nên nổi giận đùng đùng không chịu nghe gì hết, cứthế rời khỏi nhà trong giận dỗi. Cô định bụng sau khi trả tiền cho Chương MinhViễn xong sẽ liên lạc với Dương Quang, tranh thủ nói chuyện rõ ràng với anh.
Đứng lên đi rửa mặt một lượt, mang theo túi xách tayđựng ba vạn tệ tiền mặt, Bạch Lộ đi thẳng đến công ty. Hoắc Mân vừa thấy côliền hỏi: “Sao hôm nay em đến muộn vậy? Chị đang định gọi vào di động tìm em. Àphải rồi, tổng giám đốc Vương nói cuối tuần này sẽ tổ chức cho cán bộ bậc trungtrở lên của công ty đi Thượng Hải xem triển lãm quốc tế Expo, em có kế hoạch gìchưa, nếu chưa thì cùng đi luôn nhé.”
Do đã suy nghĩ rất kỹ càng, Bạch Lộ không chần chờliền nói thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi chị Hoắc, em không đi đâu. Hôm nay em đếnđể xin nghỉ việc ạ.”
“Hả…” Hoắc Mân sửng sốt: “Tại sao? Đang làm tốt lắmtại sao đột nhiên muốn nghỉ việc?”
Nếu làm tốt thì tất nhiên Bạch Lộ sẽ không muốn bỏviệc, nhưng hiện tại cô không có cách nào tiếp tục làm việc ở công ty này. Côkhông thể đối mặt với cái người Chương Minh Viễn kia nữa, chứ đừng nói tới làmtrợ lý đi theo anh ta tăng ca. Chỉ có thể trốn xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Vì thế, mặc cho Hoắc Mân níu kéo thế nào chăng nữa,Bạch Lộ nhất quyết không thay đổi ý định, khăng khăng đòi nghỉ việc. Hơn nữacòn muốn bỏ đi ngay lập tức, tiền lương thưởng tháng này cũng không cần nốt.
Hoắc Mân không còn cách nào khác: “Bạch Lộ, chị cảmthấy hôm nay em đặc biệt kích động, không thích hợp để đưa ra bất kỳ quyết địnhnào. Thế này đi, tạm thời chị cho em nghỉ phép một tuần, em về suy nghĩ lạithật kỹ. Có gì tuần sau chúng ta bàn tiếp nhé.”
Hoắc Mân vẫn luôn đối xử với Bạch Lộ khá tốt, là mộtcấp trên không hề kiêu ngạo hống hách. Có điều, khi Bạch Lộ khăng khăng muốn bỏviệc ra đi, chị vẫn tìm mọi cách níu kéo như thế, thậm chí còn cho cô một đườnglùi, khiến cô cảm thấy bất ngờ. Đồng thời trong lòng cũng hết sức cảm kích:“Chị Hoắc, chị là một cấp trên rất tuyệt. Nếu không vì lý do cá nhân, em cũngkhông nỡ rời công ty đâu.”
Nghĩ nghĩ giây lát, Bạch Lộ lấy ra ba vạn tệ để trongmột chiếc túi đựng hồ sơ làm bằng giấy dai, giao cho Hoắc Mân: “Chị Hoắc, cáinày là của cố vấn Chương, nhờ chị thay em chuyển lại cho anh ấy.”
“Sao em không tự đưa cho anh ta?”
“Em định nghỉ việc rồi đi luôn, e là không có cơ hộigặp lại anh ta nữa, vì thế phiền chị giao lại giúp em, em cảm ơn ạ.”
Hoắc Mân trầm ngâm một lúc: “Vậy cũng được.”
Sau khi rời công ty, Bạch Lộ gọi di động cho DươngQuang.
Cô định hẹn anh ra ngoài gặp mặt, nói chuyện rõ ràngmột lần. Di động đổ chuông cả buổi chẳng ai nhận, không biết có phải anh cònđang giận cô nên cố ý không bắt máy không. Cô nhất thời có chút nản lòng, nhưngrất nhanh đã tự chấn chỉnh tinh thần, tiếp tục gọi điện. Dù thế nào đi nữa, côvẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, giải thích cho anh hiểu, kể lại chuyệncũ cho anh nghe, để anh biết rằng những chuyện ngày xưa tuyệt đối không phải làlỗi của mình cô. Cô tin rằng, anh nhất định có thể thấu hiểu và thông cảm chocô.
Điện thoại cuối cũng cũng có người bắt, nhưng lại làgiọng khóc mắng không ngớt của Thượng Vân: “Bạch Lộ, đồ con gái khốn nạn nhàcô, cô còn mặt mũi tìm Dương Quang à, cô có biết mình đã hại nó ra nông nỗi nàokhông hả?”
Bạch Lộ vừa kinh vừa sợ, bởi Thượng Vân luôn hết sứcchú trọng đến thể diện và hành vi của một giáo sư, luôn nói chuyện lịch thiệpphong thái tao nhã, vô cùng coi thường kiểu khóc nháo mắng chửi thô tục khôngchịu nổi của loại đàn bà chợ búa thấp kém. Nhưng tiếng mắng chửi sa sả của bàtrong điện thoại lúc này không khác gì dân chợ búa mà bà vẫn luôn khinh bỉ. Mộtngười chỉ có thể rơi vào cảnh gặp phải biến cố cực lớn cùng bị công kích mới cóthể chuyển biến tựa như hai người khác nhau đến vậy đúng không?
Cô hoảng sợ hỏi: “Dì Thượng, anh Dương Quang có chuyệngì ạ?”
“Có chuyện gì ư? Cô còn mặt mũi hỏi có chuyện gì sao.Hôm qua sau khi Dương Quang rời khỏi nhà đến giờ vẫn chưa về. Di động cũngkhông mang, chúng tôi đều không liên lạc được với nó. Sáng nay bỗng nhiên nhậnđược điện thoại của đội cảnh sát giao thông, họ nói…”
Nói tới đây giọng Thượng Vân trở nên nấc nghẹn. Tráitim Bạch Lộ cũng theo đó rơi thẳng xuống, một suy đoán đáng sợ lập lức xuấthiện trong đầu, khiến sắc mặt cô bỗng chốc trắng bệch – chẳng lẽ, Dương Quangbị tai nạn xe? Trời ơi! Anh tuyệt đối không được phép có chuyện gì đâu!
Đôi môi run rẩy, Bạch Lộ những muốn hỏi rõ, nhưng đầulưỡi cứ như bị đông cứng không thốt ra nổi một chữ, vẫn là Thượng Vân nghẹnngào nói tiếp: “Họ nói… tối qua Dương Quang uống rượu xong lái xe đâm phải haingười đi đường. Trong đó một người chết tại chỗ, người kia bị trọng thương nằmcấp cứu ở bệnh viện. Nó hiện giờ cũng bị tạm giam hình sự, tiếp đó nếu khôngmay còn có thể bị phán ba đến bảy năm tù, tương lai của nó bị hủy sạch rồi.Bạch Lộ, đều tại cô hết. Cô là đồ khốn kiếp, đồ sao chổi.”
Mỗi một lời của Thượng Vân đều rỉ máu, chan chứa nướcmắt, từng chữ tựa như đinh nhọn đâm thẳng vào tim Bạch Lộ, đau đến nỗi cả ngườicô không tự chủ được mà khuỵu xuống, co thành một khối. Buổi sáng tháng năm vớiánh mặt trời rực rỡ, nhưng cô lại như rơi vào hầm băng tối tăm, không cảm nhậnđược bất kỳ tia sáng hay độ ấm nào…
2.
Lê bước chân mỏi mệt kiệt sức, khi Bạch Lộ nước mắtlưng tròng tìm đến đồn cảnh sát giao thông thì cảnh sát đã làm xong thủ tục tạmgiam hình sự Dương Quang, đang chuẩn bị đem anh chuyển đến trại tạm giam.
Báo cáo phân tích máu đã chứng thực Dương Quang lái xesau khi uống rượu, sở dĩ tai nạn xảy ra là do anh uống say điều khiển xe ẩu tả,khi đi qua địa điểm xảy ra sự cố đã không giảm tốc độ, lại còn bất cẩn khôngquan sát, hậu quả dẫn đến thảm kịch một chết một bị thương, anh phải chịu toànbộ trách nhiệm trong vụ tai nạn. Hơn nữa anh tông người ta xong còn bỏ trốn,may là lúc đấy có người đi đường chứng kiến vụ tai nạn từ đầu chí cuối, mặc dùkhông nhìn rõ biển số xe, nhưng vẫn nhớ như in là một chiếc Jetta màu trắngchạy về phía Đông.
Cảnh sát giao thông dựa vào manh mối người đi đườngcung cấp, suốt đêm truy tìm chiếc xe gây tai nạn, cuối cùng phát hiện đượcchiếc xe khả nghi trên một con đường nhỏ bên bờ sông hộ thành, đầu xe có vết vađập rõ ràng cùng dấu máu không rõ lắm. Còn người lái xe say khướt gục trênvô-lăng ngáy khò khò, gọi thế nào cũng không dậy. Vất vả đợi đến hôm sau anh tatỉnh táo lại, thế nhưng còn không biết chính mình lái xe tông người, hỏi đếnthì hoàn toàn ngơ ngác, cái gì cũng không biết. Cảnh sát thụ lý vụ án tức giậnđến mức đập bàn cái rầm: “Mẹ nó mày uống bao nhiêu rượu hả? Uống tới nỗi mìnhtông vô người ta cũng không biết, nếu tao là thẩm phán thì tao sẽ cho mày vô tùbóc lịch luôn.”
Vì có dính líu đến vụ án giao thông, theo lệ phải bịtạm giam hình sự. Cho nên ở đồn cảnh sát giao thông sau khi Dương Quang tiếpnhận điều tra, cảnh sát thụ lý vụ án trước hết làm thủ tục tạm giam hình sự đốivới anh.
Khi thư thông báo tạm giam gửi đến tay vợ chồng ThượngVân, hai người gần như muốn gục ngã. Con trai vừa tốt nghiệp đại học chưa đầymột năm, ở cơ quan lại được lãnh đạo khá coi trọng, vốn dĩ là một thanh niênanh tuấn tài năng tiền đồ rộng mở, trong chớp mắt đã biến thành kẻ tù tội. Haingười thực sự khó lòng chấp nhận nổi chuyển biến dữ dội như thế, Thượng Vâncàng khóc không thành tiếng: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ!”
Bản thân Dương Quang cũng không cách nào tiếp nhậnhiện thực rằng vừa tỉnh rượu thì thân đã vào tù, vẻ mặt anh hết sức ngỡ ngàng,không ngừng tìm cách chứng thực với cảnh sát thụ lý vụ án: “Tôi tông người taư? Tôi thực sự tông người ta? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”
“Tất nhiên anh hy vọng mình đang mơ, nhưng mà khôngphải, tôi nói anh hay lần chót, anh uống rượu xong lái xe đâm chết một người,đâm bị thương một người khác.”
Dương Quang vẫn chưa hết hoang mang: “Tôi thực sự tôngngười ta ư? Tại sao tôi không nhớ gì cả, thậm chí tôi còn không nhớ mình đã láixe.”
Cảnh sát đành phải lắc đầu với con ma men hết thuốcchữa này: “Tôi đã gặp nhiều người lái xe sau khi uống rượu, nhưng uống say đếnmức như anh thì tôi thấy lần đầu. Tình hình vụ án này của anh hết sức nghiêmtrọng, bây giờ chúng tôi phải tạm giam hình sự anh. Một thời gian nữa anh chờra tòa đi.”
Dương Quang bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vụviệc, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch một mảnh.
Lúc này, Bạch Lộ lảo đảo tìm tới, Thượng Vân vừa trôngthấy cô liền nổi giận ngùn ngụt xông lên trước giáng cho cô một bạt tai: “Đềudo mày hại hết. Tao vốn không tán thành mày và Dương Quang qua lại với nhau,chính vì lo mày với nó ở bên nhau sẽ không tốt cho nó. Không ngờ… không ngờ nóvì mày mà chịu họa tù đày. Sớm biết thế này, ngay từ đầu tao đã kiên quyết phảnđối mày với nó yêu nhau, nói không chừng bây giờ đã chẳng có chuyện gì. BạchLộ, mày là đồ yêu tinh hại người.”
Cái tát của Thượng Vân giáng mạnh lên má Bạch Lộ,nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, bởi trái tim cô đã quá đau quá đau rồi.Nhất là khi nhìn thấy Dương Quang bộ dạng thảm thương thất hồn lạc phách, tráitim càng đau đớn đến cực điểm như thể bị xé thành nghìn mảnh. Nước mắt nhạtnhòa nhìn anh, tiếng nói của cô vô cùng bi thương: “Dương Quang…”
Dương Quang căn bản không nhìn đến cô, dường như trongmắt anh vốn dĩ không có tự tồn tại của cô. Trên khuôn mặt anh chỉ có thảmthương và ngỡ ngàng, không hề có biểu hiện nào khác, cả người đều ngây ngốc. Xêdịch đôi chân nặng nề tê dại, anh theo hai người cảnh sát lên chiếc xe tù điđến trại tạm giam. Giây phút cửa xe đóng lại, anh mới bổ nhào về phía cửa sổ xenhìn cha mẹ khóc thất thanh: “Ba, mẹ… cứu con, con không muốn ngồi tù.”
Ngày Dương Quang bị tạm giam, nước mắt Bạch Lộ gần nhưkhông ngừng tuôn rơi. Nước mắt bi thương ngập tràn tựa như vô vàn con sông buồnkhổ, quanh co lan tràn mà chảy qua từng ngóc ngách trên đôi má tái nhợt.
Khi Thiệu Dung nghe tin chạy tới, cô đã khóc đến độhai mắt sưng vù đỏ ửng. Nhìn thấy Thiệu Dung cô như thấy cứu tinh, lập tức bổnhào đến nắm lấy chị đau xót khẩn cầu: “Chị Dung Dung, chị giao thiệp rộng quenbiết nhiều, chị nhất định phải giúp em nghĩ cách cứu Dương Quang. Anh ấy khôngthể ngồi tù, nếu ngồi tù thì sẽ mất hết tất cả, ảnh còn trẻ như vậy, không thểbị hủy hoại thế này. Nếu anh ấy thực sự bị hủy hoại, thì em… thì em… thì emthực sự rất có lỗi với ảnh…”
Thiệu Dung vội ngắt lời cô: “Lộ Lộ, em nhất quyếtkhông được nghĩ như vậy, chuyện này không thể hoàn toàn trách em. Đúng, DươngQuang là vì chuyện của em nên mới giận dỗi chạy đến quán bar uống rượu mua say.Nhưng hành vi lái xe sau khi uống rượu này, đã là người lớn thì đều biết làkhông thể làm, biết rõ không được làm mà vẫn làm thì đó là trách nhiệm của cậuta.”
Bạch Lộ vẫn khóc lóc sướt mướt như cũ: “Bất kể nói thếnào, chung quy sự việc vẫn do em mà nên. Nếu không phải tại em, Dương Quang hẳnvẫn đang ở công ty làm việc chăm chỉ. Nhưng mà hiện tại, anh ấy lại ở trongtrại tạm giam. Chị Dung Dung, chị giúp em với, chị giúp em nghĩ cách cứu ảnhđi.”
“Được rồi, chị giúp chị giúp, nếu chị giúp được em thìnhất định sẽ giúp mà. Trước tiên em nín khóc đi đã, nhìn coi mắt em đều đã sưngvù lên thế này rồi.”
Thiệu Dung đồng ý giúp đỡ, nhưng trên thực tế khả năngtrợ giúp của cô có hạn. Mặc dù cô giao thiệp rộng quen biết nhiều, nhưng đa sốđều là khách tìm vui. Hơn nữa khách đến quán bar nho nhỏ của cô phần đông làdân làm ăn buôn bán, trong số những ông chủ này ông chủ nọ, mười người hết chínlà nhà giàu mới nổi, trên người còn vương mùi bùn đất. Nếu cần dùng tiền gấp,cô còn có thể nghĩ cách vơ vét một khoản từ trong tay đám khách kia.
Nhưng vấn đề hiện giờ lại không phải chuyện tiền bạc,do hiện tượng lái xe khi say rượu ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến bi kịch ngàycàng nghiều, đã trở thành vấn đề tiêu điểm được xã hội chú ý, đang trong giaiđoạn tra xét trừng phạt nghiêm minh. Huống hồ Dương Quang lần này uống rượuxong lái xe đâm chết một người bị thương một người, cho dù có chịu bồi thườngdàn xếp thế nào đi nữa, muốn bình yên rút khỏi vụ án tai nạn giao thông nàycũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bạch Lộ cũng biết chuyện này rất khó khăn, nhưng dùthế nào đi nữa cũng không chịu hết hy vọng: “Chị Dung Dung, chị ngẫm lại xem cóbạn bè nào có thể giúp được không? Dù là bạn của bạn cũng được?”
Thiệu Dung có thể hiểu được tâm trạng cô, nhưng thựcsự lực bất tòng tâm. Mấy ngày nay cô đều cố gắng tìm các mối quan hệ, nhưng vẫnkhông có chút tiến triển nào. Chỉ có thể tạm an ủi nói: “Lộ Lộ, chị sẽ nghĩ,nhưng nếu thực sự không tìm được người giúp, em cũng phải đối diện với sự thậtthôi.”
Đôi mắt Bạch Lộ lại bắt đầu ngân ngấn nước: “Không,không thể nào, nhất định có cách mà. Chắc là ba mẹ Dương Quang cũng đang giúpảnh tìm cách, họ là người Bắc Kinh, lại còn là giáo sư, họ nhất định có biệnpháp tốt hơn chúng ta. Nhất định có thể cứu được Dương Quang ra ngoài.”
Ôm ý niệm này trong lòng, mặc dù biết rõ sẽ khôngthoải mái gì cho cam, nhưng hôm nay Bạch Lộ vẫn thu hết dũng khí chạy đến nhàDương Quang, muốn hỏi ba mẹ Dương Quang về tiến triển mới nhất của vụ việc. Kếtquả, tất nhiên là bị Thượng Vân nổi giận lôi đình đuổi ra khỏi nhà.
Giáo sư Thượng vốn tao nhã lịch sự trước đây nay biếnđổi không khác gì một mụ điên, chuyện Dương Quang bị tạm giam là đả kích vô cùnglớn đối với bà, hơn nữa vừa nghĩ tới đứa con có thể đối mặt với án tù ba đếnbảy năm, bà càng nóng nảy đến độ khóe miệng đều muốn phỏng rộp lên. Nhìn thấyBạch Lộ cứ như thấy kẻ thù, hai mắt đỏ quạch, xua đuổi cô một cách cuồng loạn:“Đồ sao chổi nhà mày còn dám tới đây à? Nếu không phải tại mày thì Dương Quanghiện giờ cũng không bị nhốt ở trại tạm giam, mày lập tức biến đi cho tao, taokhông bao giờ muốn thấy mày nữa.”
Tuy rằng không kịp hỏi gì cả, nhưng nhìn bộ dạng kíchđộng của Thượng Vân, Bạch Lộ cũng hiểu sự tình vẫn không có chuyển biến gì hết.Cô ôm một tia hy vọng mà đến, nhưng đành ra về với một bụng thất vọng. Trênthực tế, tâm trạng cô đã gần như tuyệt vọng, nhưng trái tim như nắm tro tàn lạikhông đành lòng chấp nhận tuyệt vọng như thế, vẫn nhen nhóm vài đốm lửa hy vọngnhỏ nhoi. Một khi đã tuyệt vọng, Dương Quang biết làm sao đây? Cô nghĩ bất kểthế nào đi nữa mình cũng không thể tuyệt vọng, vẫn phải cố gắng đến cùng nghĩcách cứu anh ra.
Có bệnh thì vái tứ phương, sau khi rời khỏi nhà DươngQuang, Bạch Lộ không những gọi điện nhờ Thiệu Dung giúp cô nghĩ cách, thậm chícòn chạy đến Thiên Đô Quốc Tế tìm Vương Hải Đằng, khẩn cầu ông ta đứng ra cậyquan hệ nhờ quen biết.
“Tổng giám đốc Vương, ông quen biết nhiều người, giaolưu rộng rãi, ông xem liệu có thể giúp tôi tìm cách không. Chỉ cần có thể cứuđược bạn trai tôi, phí khơi thông bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù trong tay Bạch Lộ không có bao nhiêu tiền,nhưng cô vẫn có thể mượn Thiệu Dung. Còn về mặt cha mẹ Dương Quang, chỉ cần cóthể cứu được con, phải chi bao nhiêu cũng không tiếc. Cho nên cô mới nói nhưvậy trước mặt Vương Hải Đằng.
Nhưng Vương Hải Đằng lại bày ra một vẻ mặt khó khăn:“Bạch Lộ, cô cũng biết đấy, hiện giờ mấy vụ tai nạn giao thông do lái xe khiuống rượu như thế này bị bắt rất nghiêm. Hơn nữa bạn trai cô còn tông haingười, một chết một bị thương, không có quan hệ vững chắc làm sao có thể bảolãnh ra ngoài chứ! Với cả tôi cũng không có người quen bên lãnh vực cảnh sátgiao thông này.”
Bạch Lộ hoàn toàn thất vọng: “Tổng giám đốc Vương, nếuđã vậy, tôi cũng không quấy rầy ông nữa.”
Khi cô đang đứng lên chuẩn bị xoay người rời đi, VươngHải Đằng bỗng gọi giật cô lại: “Bạch Lộ, hay là cô nhờ cố vấn Chương thử xem.Bối cảnh gia thế cậu ta có thể cô không nắm rõ, tôi cũng không tiện kể tỉ mỉvới cô. Tóm lại một câu, nếu cậu ta gật đầu đồng ý giúp cô, tôi đảm bảo bạntrai cô có thể nhanh chóng được thả, không phải chịu họa ngồi tù mấy năm.”
Chương Minh Viễn – Bạch Lộ ngẩn người, mấy hôm nay vìchuyện của Dương Quang cô đã sắp phát điên rồi, con người này, cái tên này côcăn bản không hề nhớ tới. Bây giờ nghe Vương Hải Đằng nhắc đến anh ta, mắt côbỗng sáng lên, nhưng lại chợt u ám như cũ…
Sau khi rời khỏi công ty, Bạch Lộ đứng dưới tòa nhàvăn phòng ngây người một hồi lâu. Tối hôm đó, cũng chính tại nơi này, cô hunghăng tát Chương Minh Viễn một bạt tai, nói anh ta hay cô sẽ nhanh chóng đemtiền trả lại anh ta, hai người từ nay về sau dứt nợ, sau này cô không bao giờmuốn gặp lại cái thứ đê tiện như anh ta nữa. Thế nhưng bây giờ, cô lại muốnnuốt lời, lại quay đầu thấp giọng nhỏ tiếng đi cầu xin anh ta sao?
Cho dù cô hạ thấp tư thế, dứt bỏ tự tôn đi cầu xin, cólẽ anh ta còn chẳng thèm để ý đến cô. Dù sao cô đã đánh anh ta, người ta đềunói đánh người chớ đánh mặt, cô lại nhằm ngay mặt mà hung hăng giáng cho anh tamột bạt tai nặng nề vang dội. Bây giờ nghĩ lại, cái tát của mình lúc đó có phầnquá kích động. Giả sử đổi lại là cô bị ăn một bạt tai như thế thì cũng sẽ khôngdễ dàng nuốt trôi cơn tức này. Bây giờ còn muốn tới cửa cầu xin người ta giúpđỡ, anh ta thèm để ý tới cô mới là lạ.
Đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thừ người ra đó, Bạch Lộ độtnhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền ra từ trong túi xách tay, âmđiệu vô cùng quen thuộc, là nhạc chuông cô cài đặt riêng cho mình Dương Quang.Toàn thân cô bỗng chấn động, là điện thoại anh gọi tới sao? Anh được thả rồi ư?
Bạch Lộ khẩn trương luống cuống tay chân mở túi xáchlục tìm di động, trong lúc vội vàng hỗn loạn cô cũng không buồn quan tâm nhữngthứ rơi ra khỏi túi, chỉ lo cầm điện thoại hối hả nhận điện: “Alô, là anh hảDương Quang?”
Thế nhưng bên tai lại vang lên giọng nói của ThượngVân: “Bạch Lộ, bây giờ cô nhanh chóng đến nhà tôi một chuyến đi.”
Vừa nãy Bạch Lộ bị bà đuổi ra khỏi cửa như xua ruồibọ, lúc này lại cầm di động của Dương Quang tìm số điện thoại của cô gọi côquay lại một chuyến. Tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳnrất quan trọng, nếu không Thượng Vân cũng không chủ động tìm đến cô.
Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Bạch Lộ lập tức bắt mộtchiếc taxi đi thẳng đến nhà Dương Quang.
Vụ án tai nạn giao thông của Dương Quang, vợ chồng nhàhọ Dương đã chính thức mời luật sư xử lý. Khi luật sư đến trại tạm giam nóichuyện với anh, hỏi han kỹ lưỡng quá trình xảy ra vụ án, anh vẫn cực kỳ mờ mịtnhư cũ, không thể nhớ nổi chi tiết chuyện mình lái xe tông người. Bởi vì rấtnhiều người say túy lúy đều bị những khoảng trống về mặt trí nhớ. Về sau dướisự hướng dẫn từng bước của luật sư, anh ra sức nhớ lại, liều chết nhớ lại, rốtcuộc nhớ ra khi mình uống rượu say bước ra khỏi quán bar, có một cô gái vận đồtím đỡ anh lên xe – anh đột nhiên khẽ nhảy dựng lên, giọng nói vừa bén nhọn vừarun rẩy: “Chẳng lẽ là cô ta lái xe tông người? Hẳn là cô ta rồi, lúc đó nhấtđịnh cô ta đã lên xe tôi. Đúng rồi, tôi còn nhớ khi đang ngủ mê man dường nhưđã có cảm giác thân xe chấn động kịch liệt.”
Lời nói của Dương Quang khiến luật sư rất coi trọng,nhưng hỏi kỹ một lần nữa, cô gái kia họ tên là gì anh hoàn toàn không biết, mặtmũi hình dáng cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ cô ta mặc một bộ đồ màu tím. Luật sưvừa đem những tư liệu này báo lại cho đội cảnh sát giao thông, bọn họ khôngkhỏi dè bỉu: “Anh ta khai có cô gái như thế, nhưng trên thực tế một chút xíu tưliệu về thân phận cũng không có, thế thì bảo chúng tôi làm sao điều tra? Hơnnữa có khi anh ta bịa ra chuyện này cũng chưa biết chừng!”
Dù nói vậy nhưng đội cảnh sát giao thông vẫn làm hếtchức trách mà tiến hành điều tra đôi chút. Người phục vụ ở quán bar hóa ra rấtcó ấn tượng với Dương Quang, chứng minh đêm đó anh uống say bí tỉ mới rời đi,nhưng không nhìn thấy cô nàng áo tím nào đi ra cùng anh. Mà khu vực ngõ sau kiabình thường rất ít người lui tới, càng không tìm được người làm chứng tận mắttrông thấy có cô nàng áo nào tím đỡ Dương Quang lên xe. Cô gái anh khai ra này,dường như chỉ tồn tại trong trong lời nói của anh, người khác đều không haybiết. Không có bằng chứng, chỉ có mình anh tự biên tự diễn, lời nói như vậy tấtnhiên không thể tin.
Luật sư vẫn rất tin tưởng đương sự của mình, trực giáclẫn kinh nghiệm của ông đều mách bảo với ông rằng Dương Quang hẳn không phảiđang nói dối. Nhưng mà không tìm được cái cô nàng vận đồ tím kia, họ muốn từphương diện này mà bắt tay lật lại vụ án là chuyện không có khả năng. Như vậytội của Dương Quang trong vụ án tai nạn giao thông sẽ như ván đã đóng thuyền,muốn trốn cũng không thoát. Ông chỉ có thể tiếc nuối báo với vợ chồng họ Dương,rằng tội trạng trong vụ án này xem ra khó thoát, chỉ có thể tìm cách khai thôngnày nọ, chạy chọt đút lót, xem liệu có thể tận lực tranh thủ hướng về phía giảmnhẹ hay không, chẳng hạn như hoãn thi hành hình phạt.
Mà chạy chọt thế nào, lo lót ra sao, vợ chồng họ Dươngcũng đều lợi dụng mọi quan hệ lẫn đường dây có thể lợi dụng. Bất kể thường ngàycoi trọng hay khinh thường, chỉ cần có một tia hy vọng, hai người đều khôngchịu từ bỏ.
3.
Khi Bạch Lộ đến nhà Dương Quang, ấn chuông thì thấybảo mẫu ra mở cửa. Trong phòng khách, ba của Dương Quang, Dương Trạch An, mangvẻ mặt trầm trọng đang nói gì đó với Thượng Vân, thấy cô bước vào, đột nhiênngậm miệng im bặt.
Theo bản năng cô cảm giác được chuyện họ đang bàn bạccó liên quan đến mình, chắc là vẫn đang trách cô làm hại Dương Quang chăng? Côcũng cảm thấy hơi áy náy, nước mắt rưng rưng nói: “Chú Dương, dì Thượng, chuyệnDương Quang lần này cháu biết đều cho cháu mà ra. Cháu xin lỗi cô chú, cháucũng không dám cầu mong cô chú tha thứ cho mình. Cô chú muốn đánh muốn mắngcháu sao cũng được, cháu tuyệt đối sẽ không có một câu oán hận.”
Thượng Vân hừ mạnh một tiếng: “Đúng là Dương Quang đãbị cô hại thê thảm, nếu không phải tại cô thì làm sao nó tới quán bar mua rượu?Nếu không phải uống say khướt thì làm sao bị người ta đổ oan lái xe tông người?Tất cả đều tại cô hết.”
Sau khi Dương Quang bị tạm giam hình sự, tất cả mọiviệc liên quan đến anh Bạch Lộ đều không hay biết, cũng không đi hỏi thăm. Lúcnày nghe nói anh bị oan, cô lập tức sốt sắng đến nỗi ứa nước mắt vui mừng,không ngừng truy hỏi: “Gì cơ ạ? Dương Quang bị oan sao? Chuyện này rốt cuộc làthế nào? Dì Thượng, dì có thể nói rõ hơn một chút được không?”
Thượng Vân bèn đem chuyện cô nàng áo tím kể tường tậnmột lượt, nói một cách giận dữ: “Bởi vì không có tư liệu nào hết, bây giờ khôngtìm được đứa con gái kia nên Dương Quang phải gánh trách nhiệm. Nếu nó phảingồi tù, vậy thì quá sức oan uổng, cô nói có đúng không?”
Mặc dù cô nàng áo trắng chỉ là lời khai từ một phíacủa Dương Quang, nhưng Bạch Lộ vừa nghe liền tin tưởng không mảy may nghi ngờ.Dương Quang sẽ không nói dối, cô tuyệt đối tin tưởng anh. Vừa hay tin anh bịoan phải chịu tội thay cho kẻ khác, lòng cô càng đau như cắt: “Vậy phải làm saobây giờ? Không tìm được cô gái kia, Dương Quang phải ngồi tù rồi.”
Dương Trạch An nương theo lời cô mà tiếp tục: “Biệnpháp – cũng không phải là hoàn toàn không có.”
Bạch Lộ như bắt được cứu tinh, lập tức sốt sắng hỏi:“Chú Dương, có cách gì cứu được Dương Quang ạ?”
Dương Trạch An muốn nói lại thôi, suy tính giây látgiống như đang sắp xếp lại từ ngữ, cuối cùng vẫn là nhìn Thượng Vân nói: “Haylà… bà nói với nó đi.”
Thượng Vân không hề do dự: “Tôi nói thì nói.”
Xoay đầu qua, Thượng Vân nhìn thẳng vào Bạch Lộ nói:“Bạch Lộ, lần này gọi cô tới là có chuyện cần cô ra mặt giúp đỡ. Nếu như giúpđược, Dương Quang sẽ không phải ngồi tù.”
Bạch Lộ ra sức gật đầu ngay tức khắc: “Nếu có chuyệngì miễn là cháu có thể làm được, dì Thượng chỉ việc phân phó cháu thôi ạ.”
“Ba Dương Quang vừa chạy một vòng ở bên ngoài về, nóivụ án này của Dương Quang vừa nặng vừa nhẹ. Tuy tông chết một người, nhưng cáingười bị thương đang nằm viện kia tạm thời xem như không lo đến tính mạng, luậtsư nói tội gây tai nạn giao thông làm chết một người hoặc làm bị thương bangười trở lên kiểu này, thông thường sẽ bị phạt tù từ ba đến bảy năm, cũng cóthể là ba năm trở xuống hoặc tù ngắn hạn. Mà phạt tù ba năm trở xuống có thểđược hoãn thi hành án, cũng không cần bị giam. Chủ động nhận tội cộng thêm tíchcực bồi thường, rồi thu xếp đút lót trên dưới trước sau, cơ hội Dương Quangđược thả là rất lớn. Nhưng mà các mối quan hệ giúp đỡ cùng quen biết nhờ vả củaông Dương đây đều không dùng được, chạy vạy khắp nơi đều không có hiệu quả mấy.Bạch Lộ, cái người cố vấn Chương ở công ty các cô chẳng phải gia thế rất lớnsao? Chuyện này nếu cô đi cầu xin cậu ta, nhất định có thể cứu được Dương Quang.”
Lời của Thượng Vân khiến Bạch Lộ toàn thân hóa đá từtrên xuống dưới. Cô không ngờ, hóa ra hai người vội vàng gọi cô đến đây là vìlý do này. Thời điểm mấu chốt, bọn họ cũng nghĩ đến Chương Minh Viễn, hy vọngthông qua “tình nhân mập mờ” là cô đây để đi cứu vớt con mình.
Thấy Bạch Lộ cứ đứng yên không nói, Thượng Vân khôngnhịn được bèn ép hỏi một câu: “Thế nào, cô không chịu à? Bảo cô đi cầu xinChương Minh Viễn là không hề làm khó cô, chẳng phải quan hệ giữa cô và nó rấtthân thiết sao.”
Bà nhấn mạnh hai chữ “thân thiết”. Bạch Lộ nghe thấyliền tái mặt, không tự chủ được mà giải thích một câu: “Dì Thượng, quan hệ giữacháu và cố vấn Chương thực sự không phải cái loại giống như dì nghĩ đâu…”
Thượng Vân nghe cũng như không liền ngắt lời cô: “Lúcnày tôi không quan tâm rốt cuộc cô và thằng đó quan hệ như thế nào, điều nàykhông quan trọng. Quan trọng là con tôi không thể ngồi tù. Bạch Lộ, bây giờcũng không cần cô phải giả vờ làm liệt nữ trinh tiết, chỉ một câu thôi, rốtcuộc cô có muốn cứu Dương Quang không? Có phải cô muốn nhìn nó vô tù? Nếu côcòn có chút lương tâm, không đành lòng nhìn nó rơi vào tình cảnh ấy thì cô hãymau đi nhờ cậy Chương Minh Viễn. Bất kể cô dùng biện pháp gì, chỉ cần cứu DươngQuang ra là được.”
Khi rời khỏi nhà Dương Quang, bước chân Bạch Lộ nặngnhư đeo chì, kéo mãi cũng không đi.
Lời của Thượng Vân ban nãy rất rõ ràng, giọng điệulạnh lùng sắc nhọn kia phảng phất giống như lưỡi dao cắt gọt trong tai cô: “Nếucô còn có chút lương tâm, không đành lòng nhìn nó rơi vào tình cảnh ấy thì côhãy mau đi nhờ cậy Chương Minh Viễn. Bất kể cô dùng biện pháp gì, chỉ cần cứuDương Quang ra là được.”
Bất kể cô dùng biện pháp gì, chỉ cần cứu Dương Quangra là được – đây chính là mục đích Thượng Vân đặc biệt gọi điện tìm cô trở lại,là nhiệm vụ buộc phải hoàn thành mà bà ta sắp xếp cho cô.
Hoàng hôn lại buông, bầu trời màu xanh tím rõ ràngđang cất chứa một trận mưa, nhưng cứ chậm chạp không rơi xuống. Đằng xa lờ mờtiếng sấm, từng tiếng từng tiếng nặng nề. Thoáng chốc một trận gió mạnh quétqua, mang theo cát và bụi, người đi trên đường nhao nhao che miệng bịt mắt hòngtránh sự xâm nhập của cát bụi. Chỉ mình Bạch Lộ không che không bịt khôngtránh, mặc cho cát bụi thổi mờ mắt cô, từ trong đôi mắt nhói đau, nước mắt lặnglẽ tuôn rơi từng hàng từng hàng.
Đôi mắt ướt át mãi mới chịu khô, quyết tâm của Bạch Lộcũng dần kiên định theo dòng lệ. Dương Quang bị oan, cô không thể để anh hàmoan vào tù như thế này. Lấy di động ra, cô tìm số của Chương Minh Viễn dứtkhoát gọi đi không chút do dự. Mặc dù lúc trước cô đã xóa số anh ta trong sổđịa chỉ, nhưng vẫn có thể tra lại từ danh sách cuộc gọi đã nhận. Điện thoại reorồi lại reo nhưng không ai nghe máy, không biết là do không mang điện thoại,hay vì anh ta thấy hiển thị số gọi đến là cô nên cố ý không tiếp. Cô kiên trìgọi liên tục, cuối cùng cũng gọi được.
Giọng nói Chương Minh Viễn không hề khách khí: “Cô gọihoài có thấy phiền không vậy? Sao còn gọi điện tìm tôi làm gì? Hình như tôi nhớcó người từng nói không bao giờ muốn gặp lại cái thứ đê tiện như tôi kia mà.”
Đúng là Bạch Lộ từng hiên ngang khí phách nói ra câuđó, nếu như còn có biện pháp khác, cô thực sự cũng không muốn tìm đến anh ta.Thế nhưng hiện tại, cô chỉ có thể dằn lòng mà xuống giọng nhỏ tiếng đi cầu xinanh ta: “Cố vấn Chương, chuyện tối hôm đó… là tôi không phải, tôi đã quá kíchđộng. Anh có thời gian không? Tôi muốn trực tiếp xin lỗi anh.”
Chương Minh Viễn hừ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạttựa như dòng nước băng giá ở Siberia: “Không cần, tôi nhận không nổi. Bạch Lộ,cô không cần phải đóng kịch, vì sao cô gọi điện tìm tôi, tôi đã biết tỏngnguyên nhân rồi. Nói thẳng cho cô biết, tôi không hơi đâu xía vào chuyện vớ vẩncủa bạn trai cô, anh ta ngồi tù cũng được, tử hình cũng được, đều không liênquan gì tới tôi hết, mắc gì tôi phải quan tâm chứ? Cô đừng lãng phí thời gianvới tôi nữa.”
Tút một tiếng điện thoại ngắt, thái độ của Chương MinhViễn còn gay gắt hơn cả trong tưởng tượng của Bạch Lộ, căn bản không hề cho côcơ hội mở miệng cầu xin. Cô kiên trì tiếp tục gọi, nhưng lại bị giọng nữ máymóc báo cho biết người dùng đã tắt máy. Chẳng thể liên lạc với anh ta bằng điệnthoại, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tới nhà tìm anh ta.
Tìm đến khu chung cư cao cấp nơi Chương Minh Viễn ở,tại cổng vào khu nhà Bạch Lộ liền bị bảo vệ chặn lại. Trước hết họ phải liên hệvới chủ nhà, nhận được sự đồng ý mới thả cho khách vào trong. Nhưng khi bảo vệtrực ban dùng điện thoại nội bộ liên hệ theo số tầng phòng mà cô báo thì khôngcó ai trả lời.
“Cô à, xem chừng Chương tiên sinh không có nhà, cóchuyện gì cô liên hệ trước với anh ấy được không ạ?”
Bạch Lộ gật đầu trong mờ mịt, nếu ở đây còn không tìmđược Chương Minh Viễn thì cô thực sự không biết nên đi đâu tìm anh ta. Thử gọilại vào di động anh ta, vẫn trong tình trạng tắt máy. Cô đứng ngơ ngác hồi lâu,mãi đến khi anh bảo vệ hảo tâm nhắc nhở cô: “Cô à, hay là cô cứ về đi đã. Hômkhác hẹn trước rồi lại đến tìm Chương tiên sinh.”
“Cho hỏi, tôi có thể ở đây chờ anh ấy về không?” BạchLộ không muốn đi, ngoại trừ nơi này, cô không tìm Chương Minh Viễn ở chỗ khác,muốn kiên quyết ôm cây đợi thỏ, cứ ở đây chờ anh ta về.
“Cô à, trước cổng khu nhà không cho phép người khôngphận sự lưu lại không lý do, hơn nữa tôi cảm thấy cô không nhất thiết phải chờở đây. Chương tiên sinh không phải ngày nào cũng về, có khi anh ấy thậm chímười bữa nửa tháng không có nhà.”
Lời của bảo vệ cảnh tỉnh Bạch Lộ, Chương Minh Viễnthường xuyên không ở Bắc Kinh, hay đi khắp trời nam đất bắc, cô cố sống cố chếtở nơi này cũng không có tác dụng. Nghĩ nghĩ một lát, cô vội vàng chạy đến ThiênĐô Quốc Tế. Có lẽ hỏi Vương Hải Đằng sẽ biết được Chương Minh Viễn đang ở đâu.
Sau khi Bạch Lộ đến Thiên Đô Quốc Tế mới biết VươngHải Đằng không ở công ty, mà Hoắc Mân vừa trông thấy cô liền hỏi với vẻ mặt cóphần nghiêm trọng: “Bạch Lộ, em có đắc tội gì với cố vấn Chương không thế?”
Cô bỗng chột dạ: “Chị Hoắc, tại sao chị lại nói vậy?”
“Hôm trước chị đem túi đồ em chuyển giao cho chị gửiđến nhà cố vấn Chương, anh ta mở ra nhìn xem, không nói câu nào liền đanh mặtném vào góc tường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thắc mắc của Hoắc Mân, Bạch Lộ nhất thời không có lòngdạ nào giải thích, chỉ trả lời đơn giản: “Chị Hoắc, em… em đã đắc tội với cốvấn Chương, bây giờ em muốn tìm anh ta xin lỗi, nhưng mà anh ta không chịu nhậnđiện thoại lẫn gặp mặt em. Chị có thể giúp em nghĩ cách tìm anh ta không?”
“Để chị thử xem.”
Gọi xong vài cuộc điện thoại, cuối cùng Hoắc Mân cũngcho Bạch Lộ một câu trả lời chính xác: “Bây giờ Chương Minh Viễn ở tại kháchsạn Hilton, đang đánh bài với mấy người bạn.”
4.
Khi Bạch Lộ đến cửa khách sạn Hilton, trời đã tối đenmột màu như nhuộm mực. Khách sạn Hilton trong đêm thắp sáng vô vàn ánh đèn lộnglẫy, rực rỡ hơn cả những vì sao trên trời.
Năm năm trước, cô lần đầu tiên đến khách sạn năm saonguy nga tráng lệ này. Năm năm sau, cô lại một lần nữa đi đến đây. Khi nhìn lêncông trình kiến trúc đẹp đẽ sừng sững trước mắt kia, tâm trạng cô vừa phức tạpvừa nặng nề không nói nên lời.
Dấu hiệu mưa càng ngày càng rõ, gió thổi trước cơn mưacàng lúc càng mạnh, từng trận từng trận gào thét lướt qua bên người cô, mái tócdài bị thổi tán loạn rối tung, muôn ngàn sợi đan xen quấn bện trong gió. Nhưng– không sánh bằng sự rối loạn trong lòng cô. Nhắm mắt hít thở sâu một chút, côgắng sức bình ổn tâm tình hỗn loạn của bản thân, vận hết sức lực vững bước đivề phía cửa khách sạn.
Đón thang máy lên lầu, đến trước số phòng do Hoắc Mânbáo, Bạch Lộ dừng bước chân. Do dự trong giây lát, cô nhấc tay khẽ gõ cửa. Rấtnhanh có người ra mở, là một cô gái xinh đẹp mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chịtìm ai vậy?”
“Tôi tìm Chương Minh Viễn.”
Cô gái không hỏi gì thêm: “Chị vào đi.”
Bạch Lộ theo sau cô ta đi vào trong. Đây là một phòngthượng hạng, trong phòng khách rộng rãi có chừng bảy tám chàng trai cô gái trẻtuổi thời thượng, đang tụm lại với nhau đánh bài với khí thế ngút trời. Cô đảomắt qua một cái liền trông thấy hai gương mặt quen thuộc, ngoài Chương MinhViễn, còn có Âu Vũ Trì.
Chương Minh Viễn đang chau mày nhìn sảnh bài trongtay: “Không thể nào, vận tớ hôm nay sao đen đủi thế chứ? Bài bốc lên ngày càngnát.”
Cô gái xinh đẹp đi tới nũng nịu vỗ nhẹ lên vai anh tavài cái: “Chương công tử, có mỹ nữ tìm anh kìa, xem xem anh có thể đổi vận đượckhông.”
“Ai tìm anh?”
Chương Minh Viễn vừa nói vừa ngước mắt nhìn về hướngcửa phòng. Bạch Lộ đón lấy tầm mắt anh ta, cố gắng bắt bản thân cười lên thậttự nhiên: “Chào anh, cố vấn Chương.”
Có câu đưa tay không đánh người cười, nhưng trước mặtnhiều người như vậy, Chương Minh Viễn không hề cho Bạch Lộ chút mặt mũi nào.Dùng lực ném mạnh bài trong tay lên bàn một cái, khuôn mặt anh ta trong nháymắt trở nên lạnh lùng như đóng băng: “Ai cho cô vào đây? Tôi không biết ngườinày, bảo cô ta đi nhanh đi.”
Thái độ ác liệt chuyển biến trong nháy mắt của anh takhiến tất cả mọi người trong phòng đều lâm vào trạng thái sững sờ, ngoại trừ ÂuVũ Trì. Âu Vũ Trì lắc lắc đầu, đứng lên đi tới gần Bạch Lộ nhẹ giọng nói: “Làmsao cô tìm được đến đây? Về mau đi, cô cũng thấy rồi đó, Minh Viễn rất khônghoan nghênh cô.”
Bạch Lộ mở miệng, toan nói lại thôi, Âu Vũ Trì lêntiếng thúc giục lần nữa: “Đi mau đi, bây giờ cô nói cái gì cũng vô ích, cậu ấykhông nghe đâu.”
Nhìn thái độ Chương Minh Viễn, Bạch Lộ cũng hiểu lúcnày mà cố chấp ở lại ngược lại càng vô ích, bèn lẳng lặng rời khỏi phòng. Cửabị đóng lại ngay tức thì, như thể tường đồng vách sắt ngăn trở cô. Đứng trướcphòng, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, cô đứng lặng như tượng đá, không rời đi mộtbước.
Không biết đã qua bao lâu, khi cửa được mở ra lần nữa,là một người trẻ tuổi ra ngoài nghe điện thoại. Đẩy cửa phòng ra trông thấy côđứng trước cửa, anh ta rõ ràng rất bất ngờ, vẻ mặt hết hồn: “Cô vẫn chưa đi à?”
Bạch Lộ im lặng cúi đầu không nói, mà cũng chẳng có gìđể nói.
Sau khi chàng trai trẻ tuổi gọi điện thoại xong vàophòng, chẳng mấy chốc Âu Vũ Trì lại mở cửa chạy ra xem thực hư, vừa lắc đầu thởdài vừa nói: “Cô làm cái gì vậy? Có ở lì chỗ này không đi thì Minh Viễn cũngkhông quan tâm đến cô đâu. Tính khí cậu ta như vậy rồi, tuyệt đối đừng có chọcgiận nó, một khi đã chọc nó bực lên, cả đời này nó cũng sẽ không cho cô mặt mũiđâu. Tôi không ngại thành thật nói cô hay, chuyện của bạn trai cô cậu ta khônglàm trầm trọng hơn là tốt lắm rồi, cô còn muốn bảo nó giúp cô cứu người? Cậu ấydựa vào đâu mà giúp cô? Cô dựa vào đâu mà tới yêu cầu nó? Dựa vào cái bạt taicô đánh nó à? Cô không biết chứ, cậu ta lớn đến mức này ngay cả ba mẹ đều khôngnỡ động đến một đầu ngón tay của nó, nhưng lại bị cô cho ăn một cái tát. BạchLộ, nếu sớm biết có ngày hôm nay, hà tất ngày trước phải làm vậy. Bây giờ cô cóhối hận cũng đã muộn. Cô mau về đi, đừng phí thời gian ở đây nữa, vô ích thôi.”
Bạch Lộ không quan tâm có vô ích hay không, đây làbiện pháp duy nhất của cô, cô kiên định đứng chờ trước cửa phòng không rời mộtbước, hệt như một cái cây đã cắm rễ sâu xuống đất. Hôm nay bằng bất kỳ giá nào,cô cũng muốn mặt đối mặt với Chương Minh Viễn mà nói chuyện, nếu không lần saucó trời mới biết phải đi đâu tìm anh ta. Cho dù thái độ anh ta có tồi tệ cỡ nàochăng nữa, cô cũng sẽ không ăn miếng trả miếng, chỉ khi anh ta phát tiết xongnỗi bực dọc, cô mới mở có thể miệng cầu xin.
Lại không biết qua bao lâu, cửa phòng được mở ra lầnnữa. Vài chàng trai cô gái trẻ tuổi nối đuôi nhau đi ra, từng người mỗi khi điqua trước mặt Bạch Lộ đều hiếu kỳ nhìn về phía cô một cái. Chương Minh Viễncùng Âu Vũ Trì chậm chạm một lúc mới cùng sóng vai nhau bước ra, trong mắt anhta dường như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, không thèm liếc cô lấy một lần.
Thấy hai người họ cùng đi về phía thang máy, Bạch Lộdày mặt bám theo sau.Theo suốt một hơi đến quán bar ở đại sảnh mới đột ngộtdừng bước.
Không biết là vô tình hay cố ý, Chương Minh Viễn và ÂuVũ Trì vào quán bar ở đại sảnh ngồi xuống gọi đồ uống. Mạch suy nghĩ của BạchLộ không khỏi trở về năm năm trước, tình huống cô thu hết dũng khí bắt chuyệnvới anh ta tại nơi này. Trong khoảnh khắc, bước chân của cô vô thức lùi về sau,càng có vài phần không dám bám theo nữa.
Cô đứng yên ngây người, mãi đến khi một người phục vụnhìn thoáng qua chạy đến ân cần chào hỏi: “Cô đi mấy người?”
Cô bị động trả lời: “Tôi… đi một mình.”
Người phục vụ dẫn cô vào ngồi: “Vậy cô ngồi bên nàyđi, xin hỏi cô muốn uống gì ạ?”
Menu thức uống thiết kế tuyệt đẹp được đưa vào tayBạch Lộ, cô lật lung tung vài trang, mỗi một ly đồ uống trong mắt cô đều có giátrên trời. Đang định gọi bừa một ly đồ uống rẻ nhất thì đột nghiên nghe thấy cóngười lên tiếng trả lời thay cô: “Mang cho cô ấy một ly cam vắt, tôi mời.”
Là giọng của Chương Minh Viễn, giọng nói lạnh lẽokhông mặn không nhạt, Bạch Lộ nghe mà trong lòng dậy sóng. Vô thức theo tiếngnói nhìn sang, phát hiện anh ta đang rời chỗ ngồi đi về phía cô, khóe miệngmang theo ba phần điệu cười như có như không.
Bạch Lộ sợ nhất là vẻ cười như có như không này củaChương Minh Viễn, cô cảm thấy bộ dạng lạnh lùng nổi giận của anh ta ban nãy còndễ coi hơn kiểu cười ẩn ẩn hiện hiện này. Chí ít ban nãy cô còn biết rõ anh takhông vui không thích không cao hứng, nhưng lúc này, cô thực sự không đoán nổiđằng sau vẻ mặt kia anh ta đang nghĩ gì, lại toan tính làm gì?
Anh ta tự ý ngồi xuống bên cạnh cô, năm ngón tay thondài lần lượt gõ nhẹ lên mặt bàn một cách lơ đãng: “Tôi mời cô uống, hẳn là cônên nói gì với tôi chứ?”
Cô sửng sốt: “Tôi… cảm ơn.”
“Chỉ hai chữ này thôi, không có gì khác à? Năm nămtrước, cũng ở chỗ này, sau khi tôi mời cô một ly cam vắt, chẳng phải cô còn hỏitôi liệu có cần người ở bên không đó sao?”
Chương Minh Viễn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên rềnvang một tiếng sấm, lúc truyền vào trong quán bar, mặc dù không quá vang vọngnhưng Bạch Lộ vẫn chấn động toàn thân,
tiếng sấm kia dường như là đánh bên trong cơ thể cô. Khoảnh khắc này, cô lờ mờđoán ra vì sao anh ta lại đột nhiên mang theo vẻ cười ẩn ẩn hiện hiện đi quanói chuyện với mình.
Cô trầm mặc không lên tiếng, nhưng anh ta vẫn chậm rãithong dong nói: “Bạch Lộ, năm năm trước ở khách sạn này, cô đồng ý theo tôinhưng lại cầm một vạn tệ của tôi chạy mất, đừng tưởng đem tiền trả lại tôi làxong chuyện. Muốn cầu tôi giúp đỡ? Được, trước tiên theo tôi lên giường đã, côcó chịu không? Nếu chịu thì lên lầu chờ tôi ở phòng đó, nếu không chịu thì mauchóng đi đi, đừng có lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi thêm chướng mắt.”
Tiếng sấm nổ từng trận, đì đùng đì đùng, càng lúc càngvang dội, càng lúc càng gấp gáp, mỗi một tiếng đều như vang vọng trong lòngBạch Lộ, cả trái tim chấn động không ngừng, chỉ cảm thấy gần như bị chấn độngđến vỡ nát. Nhưng cô biết, thời điểm này không cho phép tinh thần hoảng hốt củacô, điều kiện của Chương Minh Viễn đã được nói ra, cô phải nhanh chóng quyếtđịnh đồng ý hay không đồng ý.
Trong lúc chần chờ, Chương Minh Viễn mất kiên nhẫnđứng lên toan bỏ đi. Bạch Lộ cũng vội vàng đứng lên ngay lập tức, không màngxấu hổ trực tiếp hỏi: “Nếu tôi theo anh lên giường, liệu anh có đồng ý cứu bạntrai tôi không?”
Khi hỏi câu này, trong lòng Bạch Lộ đã bi tráng hạquyết tâm, chỉ cần Chương Minh Viễn đưa ra một câu trả lời khẳng định, cô sẽbất chấp tất cả mà theo anh ta. Việc đã đến nước này, vì tự do của Dương Quang,cô tình nguyện trả cái giá đó.
“Cô cứ theo tôi lên giường trước đã rồi tính, nếu trêngiường cô biểu hiện đủ tốt, khiến tôi hài lòng, tôi có thể suy xét cân nhắc lờithỉnh cầu của cô.”
Thái độ hờ hững không chút để tâm này của Chương MinhViễn, cộng thêm trong lời nói rõ ràng mang theo ý ngạo mạn cùng trào phúng,khiến Bạch Lộ bỗng nhiên hiểu ra anh ta kỳ thực hoàn toàn không phải thật sựmuốn cô theo anh ta lên giường, chẳng qua anh ta chỉ mượn điều này để làm nhụccô mà thôi. Cho nên điều kiện anh ta đưa ra căn bản không có hứa hẹn cụ thể.Nói cách khác, chẳng qua anh ta đang đùa bỡn cô tựa như mèo vờn chuột.
Trong một thoáng, Bạch Lộ thực sự muốn vung tay hunghăng tát anh ta một cái nữa, đánh tan điệu cười như có như không đáng ghét nơikhóe môi anh ta. Cái gã khốn nạn này, anh ta dựa vào đâu mà khinh rẻ cô? Nếukhông phải vì anh ta, cuộc sống của cô và Dương Quang sẽ vẫn trời yên biểnlặng. Thế nhưng hiện tại, thế giới của cô giống như trải qua một trận đá trôilong trời lở đất, tất cả mọi thứ đều không thể phục hồi lại diện mạo ban đầu.
Người phục vụ mang lên một ly cam vắt, Bạch Lộ khônguống ngụm nào, vẻ mặt lạnh lẽo, cô cầm ly nước cam ra sức nhắm ngay Chương MinhViễn mà hắt: “Chương Minh Viễn, anh chết đi.”
5.
Bạch Lộ giận điên người lao ra khỏi khách sạn, ChươngMinh Viễn quay lại chỗ cũ ngồi xuống, Âu Vũ Trì vừa cười vừa vỗ tay: “MinhViễn, thân thủ nhanh nhạy quá nha. Tránh lẹ thật, cả một ly nước cam bự hắttới, thế mà một giọt cũng không dính vào người cậu.”
Chương Minh Viễn nâng chiếc ly chứa rượu brandy lênuống cạn một hơi, hờ hững nói: “Dầu gì cũng nếm qua một lần rồi, phải học khônra chứ! Nhìn sắc mặt cô ta tớ liền biết cô ta muốn làm gì, có thằng ngu mớikhông né đi. Cô nàng này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới giây đầu còn điềmđạm đáng yêu, giây sau đã biến thành sư tử Hà Đông gào rống.”
Âu Vũ Trì cũng gật đầu công nhận: “Tớ còn nhớ năm nămtrước cô ta vận một cây trắng ngồi ở chỗ này, thật sự là một cô bé sạch sẽ độnglòng người khiến tớ thấy mà thương. Thực không ngờ lại là một con sói đột lốtcừu, lừa Chương công tử cậu xoay mòng mòng, rơi vào cảnh cả người lẫn của đềumất trắng.”
Chuyện năm năm trước, Âu Vũ Trì vẫn luôn cho rằngChương Minh Viễn gặp phải đồ lừa đảo. Giống như ngoài đường rất hay thấy nhữngkẻ tự nhận đến thủ đô du lịch mất hết tiền bạc giấy tờ, mong người hảo tâm bốthí chút lộ phí; hoặc cũng có kẻ tự nhận gia cảnh nghèo khó mong người hảo tâmbố thí học phí, vân vân. Bản thân Chương Minh Viễn lại luôn cảm thấy không cókhả năng đó cho lắm, bởi cô bé tên Sương Sương kia thực sự không giống kẻ lừađảo. Vẻ sợ sệt, căng thẳng, xấu hổ của cô ấy… đều không giống như giả vờ. Nếucô ta thực sự là một kẻ lừa lọc nói dối gạt tiền người khác, vậy thì chỉ có thểnói kỹ xảo diễn xuất của cô ta quá tốt, ngay cả kỹ thuật diễn của diễn viễn đạtgiải Oscar cũng không tinh vi bằng.
Sương Sương rốt cuộc có phải kẻ lừa đảo không? Đây làđiều bí ẩn trong lòng Chương Minh Viễn suốt một thời gian rất dài. Thoạt đầukhi sự việc vừa mới xảy ra, mỗi khi ra vào các khách sạn lớn anh thường hay chúý đến các khách nữ đi một mình, xem liệu có phát hiện ra bóng dáng của cô ấyhay không. Nhưng không hề tìm thấy dù chỉ một lần, cô ấy dường như đã biến mấtkhỏi những nơi như thế này. Điều này khiến anh vừa có chút thất vọng, vừa cóchút vui mừng. Nếu thực sự bắt gặp cô lại mang vẻ nhỏ nhẹ đáng yêu ngồi cạnhmột gã đàn ông nói mình lần đầu tiên đi làm nghề, muốn chừng này tiền, anh chỉcó thể thả tay vì sự ngờ nghệch mắc mưu của bản thân.
Chớp mắt đã qua năm năm. Ngày tháng như thoi đưa, nămtháng ngày xưa được dệt thành tấm vải gấm mang tên dĩ vãng. Rất nhiều chuyện cũđã nhạt phai, nhưng có những chuyện vẫn tươi màu như trước. Đêm ấy sau khi rờikhỏi một tiệc rượu, Chương Minh Viễn theo kế hoạch tìm đến văn phòng của ThiênĐô Quốc Tế ở gần đó. Chờ đón anh ở công ty không phải Hoắc Mân, mà là một côthư ký khác mặt mũi xinh xắn. Trước đây anh đến công ty chưa từng để ý tới côthư ký này, xem như là người lạ. Nhưng giây phút mặt đối mặt đánh giá qua mộtlượt, lại lờ mờ có cảm giác hơi hơi quen thuộc.
Chuyện cũ còn tươi màu lóe lên ánh sáng nhè nhẹ trênnền gấm lụa tháng năm, anh nhìn cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra – BạchLộ, chính là Sương Sương năm năm trước.
Khi anh buột miệng nói đã từng gặp cô ở khách sạnHilton năm năm trước, cô sợ đến mức sắc mặt phút chốc trắng bệch, nhưng rấtnhanh liền cứng cỏi trấn định lại, tuyên bố rằng anh đã nhận sai người. Côkhông thừa nhận anh cũng chẳng kiên trì: “Vậy à? Xem ra tôi nhận nhầm ngườirồi, xin lỗi.”
Anh có thể đoán được nguyên nhân cô không dám thừa nhận,ngoài lý do sợ bị truy cứu ra, việc cô từng ở khách sạn tìm khách, dùng sắc mưulợi cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam, là chuyện tuyệt đối không thểnói trắng ra. Hơn nữa, có hôm ở sân bay anh bắt gặp cô thân mật ôm lấy mộtchàng trai trẻ tuổi anh tuấn thì càng hiểu rõ nỗi lo ngại của cô. Cô đã có bạntrai, nếu để cho bạn trai biết chuyện trước đây cô từng làm, mối tình này chỉ elà không có cách nào duy trì.
Anh hiểu quân tử thì phải biết giúp người khác thànhcông, không có ý định nói toạc ra những chuyện trước đây của cô, càng khôngnghĩ đến chuyện phá hoại tình cảm giữa cô và bạn trai. Chỉ là ngẫu nhiên khinào hứng chí lên thì đến công ty trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ sợ hãi nhưng lạicứng cỏi cố trấn tĩnh của cô khiến anh cảm thấy chơi rất vui.
Thoạt đầu cô sợ anh như rắn rết, trốn anh như langsói, về sau có thể là do dần dần cảm thấy anh không định lật lại nợ cũ nên mớithả lỏng đôi chút. Sau vài lần tiếp xúc, anh phát hiện tình cảm giữa cô và bạntrai rất tốt, chí ít là cô rất yêu bạn trai mình. Bất kể đang làm gì, chỉ cầnnhận được điện thoại hay tin nhắn của bạn trai, ý cười trong mắt đều không giấuđược. Thành thực mà nói, biểu hiện đó của cô khiến anh khó chịu ít nhiều, mặcdù bản thân cũng hiểu mình chẳng có lý do gì để khó chịu cả.
Âu Vũ Trì đối với chuyện này vừa cười vừa nói: “Có thểhiểu, nhớ ngày đó cậu muốn hái đóa hoa này mà không hái được, ngược lại còn đểhoa ôm một vạn tệ chạy mất. Bây giờ nhìn bông hoa xinh đẹp kia kiều diễm nằmtrong tay kẻ khác, cậu ngẫm lại bản thân đã vung tiền vô ích một phen nhưng chảvớ bở được gì, trong lòng tất nhiên phải khó chịu rồi.”
Liệu có phải nguyên nhân này không? Trong khi ChươngMinh Viễn vẫn đang cân nhắc thì đột nhiên Bạch Lộ như thể bị điên chạy tới tátanh một bạt tai, chửi anh đê tiện. Anh sống hai mươi tám năm nay đây là lần đầutiên bị đánh, gần như tức phát điên lên. Cô gái này quả thực được đằng chân lânđằng đầu, anh không hề truy cứu chuyện cô lừa tiền năm năm trước, ngược lại côcòn dám áp cho anh một đống tội danh. Không tới vài ngày còn bảo Hoắc Mânchuyển cho anh một túi tiền, bên trong kèm theo một tờ giấy, ghi rõ một vạn tệlà khoản tiền năm năm trước, hai vạn tệ là giá trị quy ra tiền của chiếc nhẫnkim cương mà anh gửi cho cô, cứ thế thanh toán xong, không muốn gặp lại cái thứđê tiện nhà anh, vân vân. Sau khi xem qua tờ giấy, ngay trước mặt Hoắc Mân anhnổi giận đùng đùng ném túi tiền kia vào góc tường.
Anh thực sự bị cô gái này chọc tức điên rồi, nhưng mộtbụng lửa giận này lại không có chỗ xả. Mãi đến khi Vương Hải Đằng gọi điện choanh, cố tình hay vô ý đề cập đến chuyện bạn trai của Bạch Lộ vì gây tai nạngiao thông mà bị tạm giam, cô ấy đang quýnh quáng đến nỗi chạy vạy khắp nơi tìmngười giúp đỡ.
“Cô ấy còn đến công ty nhờ tôi giúp, nhưng tôi thực sựlực bất tòng tâm! Tôi bảo cô ấy thử nhờ cậu xem, nên có thể mấy ngày này cô ấysẽ đến tìm cậu.”
Anh vừa nghe liền biết thời điểm trút giận đã đến. Quảnhiên, chẳng mấy chốc điện thoại của Bạch Lộ gọi tới. Dĩ nhiên anh sẽ không nểmặt cô, cảm giác nóng rát của cái tát trên má vẫn còn đó. Anh buông vài câu khónghe cho cô rồi cúp điện thoại, tắt luôn máy cự tuyệt không nhận điện nữa. Anhkhông đời nào giúp cô đi cứu bạn trai, bạn trai cô xảy ra chuyện thì liên quangì đến anh? Nói thật anh thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy kẻ khác gặphọa.
Không ngờ cô còn xoay sở ra cách, thế mà lại tìm đượcđến nơi anh chơi bài. Vài ngày không gặp, cô gầy yếu tiều tụy đi rất nhiều. Cằmdưới thon nhỏ càng thêm gầy, đôi mắt to hõm sâu vào, rõ rệt đến độ càng đặcbiệt thâm, đặc biệt sâu. Anh đã trót mềm lòng một lần, đến nỗi mất vào tay cômột khoản lớn. Lần này không những không mềm lòng, cũng chẳng hề khách khí màđuổi cô ra ngoài.
Ngược lại cô cũng thật cố chấp, đứng lì ngoài cửakhông chịu đi. Anh cùng Âu Vũ Trì rời phòng đến quá bar mua đồ uống, cô cũngmột đường bám đuôi theo. Khi đến gần quán bar ở đại sảnh, cô mới ngập ngừng dodự mà lùi bước không vào.
Anh chú ý đến vẻ mặt do dự của cô, đoán được vài phầnlý do. Bỗng nhiên tâm tư chợt động, anh nghĩ mình có thể trút giận thêm. Quảnhiên không ngoài dự đoán, khi cô phát hiện anh chỉ đang đùa bỡn mình như mèovờn chuột, cô giận dữ hệt như tối hôm đó, gần như sắp nổi điên. Tóm lấy ly nướccam trên bàn hắt về phía anh, nghiến răng nghiến lợi: “Chương Minh Viễn, anh chếtđi.”
Anh sớm đã phòng bị, loại con gái như Bạch Lộ, bìnhthường trông như một giọt sương bé nhỏ vô hại, nhưng một khi bị chọc tức, tứckhắc sẽ biến thành một trận mưa đá đổ ập xuống đầu, có thể nện cho người ta đầurơi máu chảy.
Anh nhanh chóng xoay người một cái né được ly nước camkia, tư thế vẫn rất tao nhã, khóe môi thoáng nở nụ cười sảng khoái: “Làm gì tứcgiận vậy chứ? Cô không đồng ý thì thôi, tôi cũng không ép cô. Tôi không có hứngthú bức con nhà lành làm gái.”
Đương nhiên anh sẽ không ép buộc cô. Trên thực tế, chodù cô chịu ép uổng bản thân mà theo anh lên giường, anh cũng không đồng ý. Anhluôn cho rằng quan hệ giữa hai giới phải em tình tôi nguyện thì mới có hứngthú, giống như Bạch Lộ chỉ vì muốn cứu bạn trai mình mà không tình không nguyệnbằng lòng ngủ với anh, thân thể cùng anh thân mật, nhưng trong lòng lại nghĩtới một thằng đàn ông khác, vậy thì hứng thú nỗi gì? Anh cũng không đến mứckhông tìm được đàn bà ở bên.
Xả được không ít bực dọc, trong lòng Chương Minh Viễnthư thái đi nhiều. Nhân lúc cao hứng bèn uống vài ly với Âu Vũ Trì. Lúc gầnmười hai giờ Âu Vũ Trì nhận được một cú điện thoại, cô em minh tinh cậu ta vừacua được làm nũng đòi cậu ta đến phim trường tham quan: “Buổi diễn tối nay phảiquay đến quá nửa đêm mới xong, vừa mệt vừa buồn ngủ quá trời, anh cũng chả thèmtới xem người ta.”
Âu Vũ Trì hỏi Chương Minh Viễn có hứng thú đi cùngkhông, anh lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không thích, không đi. Uống cũng khánhiều rồi, lên lầu đi ngủ thôi.”
Chương Minh Viễn hơi hơi choáng váng một mình về tớiphòng, chuẩn bị tắm táp rồi đi ngủ. Vừa cởi được một chiếc cúc áo thì nghe thấytiếng gõ cửa, anh tưởng Âu Vũ Trì quên đồ quay lại lấy, đi ra mở cửa nhìn xem,thế nhưng lại là Bạch Lộ đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt tái nhợt bày ra một vẻbất chấp tất cả: “Tôi đến theo anh lên giường.”
Anh sững sờ giây lát, sau đó bật ra một tiếng giễu cợtkhinh thường: “Đúng không? Có điều bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn côtheo, cô đi đi.”
Vừa dứt lời anh lập tức muốn đóng cửa, nhưng cô lạicứng rắn chen vào: “Anh không thể nói mà không giữ lời. Anh đã bảo, chỉ cần tôiphục vụ làm cho anh hài lòng, anh sẽ suy nghĩ cứu bạn trai tôi.”
Ban nãy cô hiểu rõ anh chỉ đùa giỡn mình, còn hùnghùng hổ hổ hắt nước cam vào anh, rủa anh đi chết đi, thế mà bây giờ lại quayđầu dâng mình tới cửa. Xem ra đã thực sự coi anh như chiếc cọc cứu mạng mà túmchặt không buông, chỉ cần có một tia cơ hội sẽ không chịu từ bỏ.
Anh không buồn dây dưa với cô, cố ý dùng lời nói khíchcô: “Bây giờ tôi muốn tắm, cô thực sự muốn theo tôi à? Vậy được, cởi hết quầnáo cùng nhau vào tắm uyên ương đi.”
Vẻ mặt cô chợt đông cứng, không hề nói một lời. Anhbiết cô chỉ nhất thời lâm vào bế tắc, ôm theo một loại tình cảm bi tráng sẵnsàng hy sinh mà chạy tới hiến thân. Nếu không phải anh mà là một gã đàn ôngkhác, rất có thể sẽ không ngần ngại ăn sạch miếng thịt béo dâng tới miệng.Nhưng mà anh, đối với miếng thịt tâm không cam tình không nguyện này không hềcó hứng thú.
Cũng không thèm dài dòng thêm với cô, anh đi thẳng vàophòng tắm cởi đồ tắm rửa. Tắm xong từ phòng tắm bước ra, phát hiện cô vẫn cònđứng ngây người trong phòng khách.
“Cô vẫn chưa đi à?”
Cô trầm mặc không nói, anh cũng mặc kệ cô đứng ngẩnngơ, lúc đóng cửa phòng ngủ mới lãnh đạm buông một câu: “Khi nào đi nhớ khóacửa giùm tôi, cảm ơn.”
6.
Nằm trên chiếc giường rộng rãi êm ái, sau khi thoảimái thả lỏng toàn thân, lại thêm tác dụng chậm của rượu brandy ập đến từng cơn,Chương Minh Viễn nhanh chóng ngủ say sưa.
Trong cơn say chuếnh choáng mơ màng, anh lờ mờ cảmgiác có người chui vào trong chăn nằm xuống bên cạnh. Vô thức sờ qua, tay chạmđến một mảng da thịt mềm mịn nhẵn nhụi như sa tanh, đầu mũi còn ngửi thấy mộtmùi hương dìu dịu phảng phất, là hương thơm của hoa nhài. Anh mơ mơ màng màngtiếp tục sờ soạng, ngón tay trượt một đường trên da thịt mềm nhẵn, lòng bàn taybỗng nhiên chạm đến một đôi bầu ngực nhỏ nhắn và rắn chắc, mướt mát như đàomật. Trong nháy mắt, máu huyết chứa hơi men trong huyết quản tựa như củi khôgặp lửa đốt, bốc cháy không cách nào ngăn chặn bên dưới làn da. Thân thể bịtình dục kích thích, tức tốc cháy thành một đám lửa hừng hực…
Chương Minh Viễn cứ ngỡ mình đang nằm mộng, một giấcmộng xuân cực kỳ sống động đẹp đẽ. Nhưng sau khi anh mơ màng tỉnh dậy, lại pháthiện sự tình hoàn toàn không có dấu vết gì của mộng xuân, Bạch Lộ đang ngồi yênlặng xuất thần trên ghế sô-pha kề bên.
Quần áo của cô đã được mặc vào hết sức chỉnh tề, vẻmặt cũng cực kỳ bình tĩnh. Thoạt nhìn giống như cả đêm cô đều ngồi ở đó, khônghề xảy ra bất cứ chuyện gì. Thế nhưng, anh biết, anh biết vô cùng rõ, đêm quacô đã lên giường anh thừa dịp anh uống say ngủ mơ mơ màng màng. Không ngờ côlại dám làm thế, anh hoàn toàn không lường trước được.
Kinh ngạc qua đi, anh bỗng nhiên ngồi thẳng người,thẹn quá hóa giận: “Ai cho cô vào đây hả? Tôi đã nói không cần cô theo, cô cònmặt dày mày dạn đòi dâng tới cửa, chưa từng thấy con đàn bà nào đáng khinh nhưcô. Tôi nói cô biết nhé Bạch Lộ, cho dù cô hầu tôi ngủ tôi cũng sẽ không cứubạn trai cô, cô chờ mang cơm tù cho cậu ta đi.”
Lời nói cay độc không chừa đường sống của anh, Bạch Lộnghe mà không hề xao động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói cũng không hềgợn sóng tựa như nước trong giếng cổ: “Chương Minh Viễn, bây giờ không phải tôicầu xin anh, mà là nói anh hay, anh buộc phải giúp tôi cứu bạn trai ra ngoài.”
Anh tức giận đến độ cười lạnh: “Vì sao tôi buộc phảigiúp cô? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô hiến thân cho tôi một lần à? Cô tưởngmình vẫn còn là gái trinh mười tám tuổi chắc! Đã là đồng nát không đáng một xucả rồi.”
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đi báo cảnh sát anhcưỡng hiếp tôi.”
Câu nói thốt ra khỏi đôi môi Bạch Lộ, nhẹ như lônghồng. Nhưng rơi vào tai Chương Minh Viễn lại nặng tựa ngàn cân, giáng cho anhchấn động toàn thân. Anh lúc này mới đột nhiên hiểu ra, tối hôm qua cớ sao rõràng cô đã hầm hầm bỏ đi rồi, nhưng lại thẽ thọt quay lại, căn bản cô đã sắpđặt ra cái bẫy này để bẫy anh. Chẳng trách tối qua anh bảo cô cởi hết quần áocùng đi tắm cô lại không chịu vào phòng tắm, anh còn tưởng cô phản đối, thực ralà cô sợ lúc tắm uyên ương mà phát sinh quan hệ sẽ không để lại chứng cứ.
Cô thế mà lại muốn ép buộc anh, anh tái mặt không chịuyếu thế: “Cô muốn tố cáo tôi cưỡng hiếp – được, có bản lĩnh cô cứ đi tố, xem côcó thắng kiện được không. Tối qua ở đây có rất nhiều bạn bè có thể chứng minhtôi cản bản không thèm để ý đến cô, thế thì làm sao mà cưỡng hiếp cô cơ chứ?Hơn nữa cô có tin hay không, tôi có biện pháp khiến phòng công an lấy lý dokhông đủ bằng chứng mà không thụ lý vụ án của cô.”
“Phòng công an không thụ lý thì tôi đến sở công an, sởcông an không thụ lý thì tôi đến cửa bộ nội vụ kêu oan. Tôi còn muốn post bàikhắp nơi trên mạng, tố cáo đồ con ông cháu cha nhà anh ỷ thế hiếp người cưỡngbức tôi. Thời nay loại bài viết như thế này ở trên mạng tỉ lệ vào xem rất cao,rất dễ lôi kéo sự chú ý của xã hội. Cho dù cuối cùng tôi không thắng kiện đượcanh, người khác cũng sẽ không cho rằng anh trong sạch, mà chỉ nhận định rằnganh dựa vào thế lực gia đình để dẹp bỏ chuyện phiền phức này. Hơn nữa, chuyệnnày bị khuấy động lên khiến dư luận xôn xao anh sẽ rất mất mặt. Loại người nhưanh hẳn sẽ không vứt nổi bộ mặt này đúng không? Dù sao tôi cũng đã bất chấp mọithứ, sự trong sạch lẫn danh dự đều có thể không cần. Chương Minh Viễn, anh nghĩkỹ đi, liệu có muốn chết chung với tôi không?”
Giọng điệu khô khan cứng nhắc của Bạch Lộ giống nhưđang nói về chuyện của ai khác, nhưng mỗi một chữ đều thấm đẫm quyết tâm – mộtloại quyết tâm không bức đến đường cùng thì không tha. Chương Minh Viễn lại mộtlần nữa gần như bị cô chọc cho điên tiết, lửa giận hừng hực thiêu đốt tronglòng, cháy rực đến độ anh không cách nào duy trì trấn định được nữa. Tung chănnhảy xuống giường trong cơn máu nóng phun trào, anh xông tới hung hăng tát BạchLộ một bạt tai: “Bạch Lộ, xem như cô lợi hại.”
Sức anh dùng rất lớn, một cái tát giáng xuống, đánhcho cô cả người lảo đảo ngã xuống tay vịn ghế ngồi.
Đây là lần đầu tiên Chương Minh Viễn ra tay đánh phụnữ, trước đây anh vốn rất khinh thường đàn ông đánh phụ nữ, cảm thấy việc dựavào ưu thế thể trạng trời cho đi xúc phạm một cô gái yếu đuối quả thực là sỉnhục thân nam nhi sức dài vai rộng. Thế nhưng lúc này anh thực sự vô cùng tứcgiận, lửa giận thiêu rụi lý trí của anh, ngay cả chuyện mình không mặc quần áoanh cũng quên mất, cứ trần truồng như vậy mà nhảy khỏi giường tát cô một bạttai. Đánh xong mới giật mình nhận ra mình vẫn đang khỏa thân, vội vàng xoayngười đi tìm quần áo.
Anh nhớ rõ tối qua tắm xong còn mặc quần lót lêngiường đi ngủ, chiếc quần lót kia bây giờ vất đâu rồi? Theo bản năng anh tìmtrên giường trước, lật chăn lên xem, anh bỗng ngây người. Trên giường thế nhưnglại có máu, màu đỏ thẫm còn mới nguyên, lấm tấm loang lổ dây khắp nơi, tựa nhưhoa sen đỏ nở khắp mặt hồ.
Cái này – thực sự vượt ra ngoài dự liệu của anh, anhkhông ngờ cô lại là lần đầu tiên, anh còn tưởng cô có bạn trai yêu đương sâuđậm đến thế, không có khả năng vẫn còn trinh nguyên.
Trong lúc gấp gáp không tìm thấy quần lót, ngược lạiquần dài lại nằm trên tủ đầu giường, Chương Minh Viễn liền qua quýt mặc quầndài vào trước, rồi mặc áo sơ-mi. Sau khi mặc quần áo xong, anh tìm hộp thuốc lálấy ra một điếu châm lửa, hít một hơi thật sâu. Trong lòng hỗn loạn tột bực,giống như một nắm dây rối không tìm thấy đầu, quấn quýt xoắn bện vào nhau.
Sau khi trúng một cái tát của anh, thân thể gầy yếucủa Bạch Lộ ngã trên tay ghế một hồi lâu không đứng dậy được, tựa như một cànhlau mảnh mai bị bẻ gãy. Chương Minh Viễn biết trong cơn thịnh nộ mình đã ra taykhá mạnh, tính đi qua xem cô thế nào, nhưng lại có phần lưỡng lự.
Năm năm trước, chính tại khách sạn này, anh từng bị côlừa gạt một lần, năm năm sau, anh lại một lần nữa để cô làm việc đó ở trongđây. Cô vì bạn trai mà dám đặt cái bẫy này để bẫy anh, anh tức giận đến mức cóthêm vài phần hận.
Yên lặng ngồi phịch một hồi lâu, Bạch Lộ cuối cùngcũng chậm chạp ngồi thẳng dậy ngẩng đầu lên. Một bên mặt đã sưng vù, khóe môitrái còn vương dấu một tơ máu đỏ thẫm. Vắt trên gương mặt trắng xanh, tựa đóahoa mai đỏ như son được vẽ chấm phá truyền thần trên giấy Tuyên Thành trắngtinh khôi. Cô nhìn anh, trong mắt hàm chứa sắc thê lương như sương mù, giọngnói cũng trở nên hết sức điêu tàn, như thể tiếng tiêu lạnh buốt trong đêmtrăng.
“Chương Minh Viễn, anh đừng trách tôi, là anh bức tôiphải làm vậy. Tôi biết loại biện pháp uy hiếp áp chế người khác này rất tệ hại,nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này,cũng vì nó mà trả giá. Anh đều thấy rồi đấy, tuy tôi không còn mười tám tuổi,nhưng tôi vẫn là gái trinh, không phải là đồng nát các thứ. Nhắc đến thực ratôi rất hối hận, hối hận lúc trước yêu đương với Dương Quang không kịp thờitrao thân cho anh ấy. Nếu trao cho anh ấy, bây giờ lấy thân thể ra bẫy anh cũngkhông đến mức hy sinh quá lớn. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, đây có thể cũng là cáisố. Năm năm trước tôi lần đầu tiên bán mình cho anh, nhưng vì sợ hãi mà trốnmất. Còn tưởng rằng mình tốt số nên tránh được một kiếp, nhưng cuối cùng vẫnphải tự mình dâng tới tận nơi cho anh lần nữa. Chương Minh Viễn, lần này tôi thựcsự không còn mắc nợ gì anh. Cho nên anh cũng không cần quá tức giận, giúp tôicứu Dương Quang ra, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”
Chương Minh Viễn vẫn yên lặng, chỉ hút thuốc từng hơitừng hơi. Khói thuốc phun ra hết vòng này đến vòng khác, như tằm không ngừngnhả tơ, sương khói màu xanh nhạt nhè nhẹ vất vít lấy anh, tựa như một chiếc kéntằm vô hình.
Sự trầm mặc của anh khiến giọng điệu của cô lại trởnên lạnh lùng: “Chương Minh Viễn, anh biết quần lót của mình ở đâu không?”
Anh sững người, ban nãy không tìm thấy quần lót anhcũng không để ý kỹ, nghe cô nói mới thấy có điều khác thường: “Là cô giấu đirồi hả?”
“Tất nhiên, đó là vật chứng hùng hồn nhất để tôi tốcáo anh cưỡng hiếp tôi không phải sao? Có điều anh đừng mất công khám xét trênngười tôi, thứ quan trọng như vậy tôi không dám cất bên mình. Anh là đàn ông,sức lực mạnh hơn tôi, nếu mạnh tay thì tôi đánh không lại anh. Vì thế nửa tiếngtrước, tôi đã bảo bạn tôi đến cầm chiếc quần lót kia của anh đi rồi. Chương MinhViễn, chứng cứ anh lưu lại trong thân thể tôi không giữ được bao lâu, để phòngngừa anh dùng kế hoãn binh, nên tôi không thể không giữ lại chút gì đó. Anh yêntâm, chỉ cần Dương Quang vô sự, tôi sẽ lập tức trả nó cho anh, tuyệt đối sẽkhông dùng nó sách nhiễu anh lần nữa. Tôi xin thề với trời.”
Bạch Lộ tỉ mỉ nói xong tâm tư trong lòng, Chương MinhViễn một lúc lâu sau vẫn im ắng. Cô gái mảnh mai như cọng lau trước mắt này,mỏng manh yếu đuối đến nỗi thoạt nhìn cứ ngỡ gió thổi qua một phát là gãy,nhưng một khi bức bách cô mạnh mẽ đứng lên, cơ hồ sẽ không chừa cho người khácđường lui lẫn kẽ sống. Trong lòng anh không rõ là cảm giác gì, dường như chuachát đắng cay đều trộn chung vào nhau, mùi vị hỗn tạp.
Hút sâu một hơi thuốc cuối cùng, cuối cùng anh cũng raquyết định: “Được, tôi có thể đồng ý giúp cô cứu bạn trai cô ra, có điều tôicũng có điều kiện.”
Vẻ mặt của Bạch Lộ có phần ngạc nhiên, chắc hẳn khôngngờ anh còn đặt ra điều kiện, nhất định cô tự cho rằng mình đã bức được anh vàođường cùng đúng không? Nhưng anh không cam tâm cứ như vậy bị cô chiếu tướng, bịdồn vào chỗ chết cũng vẫn muốn mở một con đường máu, nếu không chẳng phải là bịthua quá thảm sao.
“Điều kiện của tôi rất đơn giản, từ hôm nay trở đi côchuyển đến chỗ tôi ở, tới chừng nào tôi bảo cô dọn đi mới thôi.”
Cô mở to mắt vẻ khó tin: “Anh… anh có ý gì?”
Chương Minh Viễn lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại,dùng sức dụi tắt đầu thuốc lá trong chiếc gạt tàn, anh lấy giọng điệu vừa tànnhẫn vừa thờ ơ nói: “Có ý gì còn cần tôi phải nói rõ hơn sao? Bạch Lộ, đây làcô tự mình đến trêu chọc tôi, bây giờ cho dù cô có nói không muốn làm phiền tôinữa, tôi vẫn muốn quấy rầy cô. Cô đừng có mơ tưởng, nghĩ rằng sau khi tôi giúpcô cứu bạn trai ra, hai người có thể cùng nhau sống hạnh phúc vui vẻ phơi phới.Muốn nhờ tôi cứu người cũng được, trước hết cô buộc phải dọn tới đây làm tìnhnhân sống chung với tôi. Nói tóm lại một câu, tôi sẽ không để cho cô đắc lợi cảđôi đường. Nếu cô không đồng ý thì cứ đi tố cáo tôi đi, muốn gây thế nào thìgây, tôi cũng bất chấp mà phụng bồi đến cùng, cùng lắm là không cần sĩ diện nữathôi chứ gì. Có điều tôi nhắc nhở cô, chúng ta ở đây có thể từ từ chạy marathonkiện cáo chuyện trai gái, còn phía bạn trai cô chỉ sợ ngâm không nổi. Loại ánnhư của cậu ta không đi chạy chọt thì ngồi tù là cái chắc, nghe nói phạm nhânmới nhập lao đều bị đánh thê thảm, cũng chẳng biết cậu ta có chịu nổi không,nhỡ đâu bị đánh thành tàn phế cũng không chừng. Thế nào? Đồng ý hay không côquyết định nhanh đi, cô biết tôi không phải là người có tính kiên nhẫn mà.”
Anh một mạch nói hết lời, Bạch Lộ cả buổi vẫn khônglên tiếng, khuôn mặt tái nhợt đến mức không thể tái hơn được nữa, tựa như tuyếtđọng băng giá ngàn năm không tan trên cao nguyên Pamirs.
Chương Minh Viễn cũng không nói gì nữa, lại tự ý châmthêm một điếu thuốc. Đốm đỏ trên đầu thuốc lá lúc mờ lúc tỏ, tỏ rồi lại mờ giữanhững ngón tay của anh, đốt hết một đoạn thời gian trầm lặng.
7.
Sau khi hắt ly nước cam kia, Bạch Lộ nổi giận đùngđùng rời khỏi khách sạn Hilton. Cô thề sẽ không bao giờ đi cầu xin Chương MinhViễn nữa, bởi cô biết có cầu xin cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ tổ lãng phíthời gian mà còn bị anh ta tùy ý chế giễu coi khinh, con người này xem ra khônghề có chút lòng cảm thông nào hết.
Tiếng sấm rền từng trận, lúc xa lúc gần trên bầu trời,nhưng mưa cứ chậm chạp không chịu rơi. Không khí hết sức oi bức. Cô đi chưađược mấy bước đã đổ mồ hôi, áo quẩn ẩm ướt dính vào người, vô cùng khó chịu. Vềđến nhà cô đi tắm qua một lượt trước, vừa ra khỏi phòng tắm thì nhận được điệnthoại của Thượng Vân, hỏi cô có đi nhờ Chương Minh Viễn giúp đỡ chưa?
Cô không biết phải trả lời thế nào mới tốt, đành quanhco ứng phó vài câu, giọng nói đầu bên kia điện thoại lập tức cực kỳ phẫn nộ:“Rốt cuộc cô có để tâm đến chuyện của Dương Quang không? Chớ quên nó vì cô mớira nông nỗi này, mau chóng tìm cách cứu nó ra là trách nhiệm của cô.”
Điện thoại bị ngắt, nhưng giọng nói sắc bén của ThượngVân dường như vẫn luôn xoay vòng trong đầu Bạch Lộ. Chán nản ôm đầu nằm phịchxuống giường, cô không biết phải làm gì đây. Dạ dày lâm râm co thắt đau đớn, côbỗng sực nhớ cả đêm nay mình vẫn chưa ăn gì. Tuy rằng không buồn ăn nhưng chungquy dạ dày vẫn cần có thức ăn cho vào, nếu không sẽ đau cho cô xem. Cô khôngthể không đứng dậy tìm đồ ăn, nhưng xoay một vòng quanh phòng không tìm thấythứ gì ăn được hết, buộc lòng phải xốc lại tinh thần đi xuống siêu thị nhỏ dướilầu mua mì gói.
Trong siêu thị, bà chủ đang vừa cắn hạt dưa vừa xemti-vi, trên ti-vi đang đưa tin Tống Sơn Mộc, tổng giám đốc tập đoàn Sơn Mộc, vìtình nghi có liên can đến vụ cưỡng hiếp nữ nhân viên nên bị bắt giam. Cũng cóvài khách hàng đứng một bên xem, vừa xem vừa râm ran lên tiếng phát biểu ýkiến.
“Việc gì phải thế chứ, đã là tổng giám đốc còn muốncưỡng hiếp nhân viên nữ.”
“Đúng thế, có tiền còn sợ không tìm được phụ nữ sao,hà tất còn muốn cưỡng bức người ta. Thế này thì xong rồi, sự việc bị làm to lênnên bị tóm rồi.”
“Bị tóm là đúng, đáng đời! Loại người này ỷ có tiền cóthế nên muốn làm gì thì làm. Bây giờ bị tố cáo tội cưỡng dâm, chờ ngồi tù đinhé.”
Ban đầu vì chuyện chẳng liên quan gì nên Bạch Lộ khôngđể ý đến tin tức trên ti-vi. Lúc cầm vài gói mỳ đến quầy thu ngân thanh toán,nghe thấy những lời bàn luận sôi nổi của người khác, trong lòng cô chợt động.Một ý tưởng mờ hồ mờ nhạt, tựa như hạt giống nảy mầm từng chút một trong lòngđất, dần lớn lên thành hình dạng rõ ràng – trái tim đập loạn thùm thụp liên hồitrong lồng ngực, cô bị chính ý tưởng của mình dọa sợ hãi.
Một tia chớp màu xanh lam lặng lẽ lóe lên, tiếng sấmcực lớn ầm vang, sau khi sấm chớp qua đi, cơn mưa tích tụ đã lâu cuối cùng cũngtuôn rơi ào ạt, ngàn vạn sợi mưa long lanh, tựa như vô số giọt nước mắt thươngtâm hối hả chảy xuống trong bóng đêm mênh mang.
Lúc mưa rơi vần vũ nhất, Bạch Lộ đội mưa rời khỏi nhà.Cô hạ quyết tâm đến khách sạn Hilton một lần nữa. Cô nhất định phải cứu DươngQuang, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng không tiếc. Cô chỉ hận không sớmtrao thân thể của mình cho Dương Quang trước.
Chỉ vì Bạch Lộ từng thử đi trên con đường đó, tự khắctrong đời sẽ có một vết nhơ. Sửa mình càng sửa quá tay, cô càng thêm tự trọngtự ái. Cô đơn giản không cho Dương Quang vượt quá giới hạn, chính vì không muốnđể anh cảm thấy mình là đứa con gái dễ dãi. Nếu cô tùy tiện theo anh lêngiường, rất có thể anh sẽ nghĩ rằng cô cũng như thế với người khác. Càng quantrọng hơn là nếu sau này chuyện trước kia nhỡ bị người ta khơi ra, anh sẽ càngcho rằng cô trước nay luôn là một đứa con gái dễ dãi.
Có điều, cho dù cô tự trọng tự ái là vậy, nhưng đêm nay,rốt cuộc vẫn phải đi vào con đường thiếu tự trọng, tự đem thân dâng đến tậngiường Chương Minh Viễn.
Khi một lần nữa bước vào khách sạn Hilton, trong mắtBạch Lộ ngập tràn nỗi thê lương bất đắc dĩ. Năm năm trước, cô ở nơi này tìmkhách hòng thử buôn bán chính mình, Chương Minh Viễn chính là người mua đó. Khiấy cô đã nhận tiền nhưng lại không thực hiện khoản “giao dịch” kia. Còn tưởngthoát được một kiếp, ai ngờ con đường đời dài đằng đẵng lại chẳng khác nào mộtchiếc đĩa quay trên máy hát, im lìm xoay hết một vòng xong lại đưa cô về chốncũ – đây chính là trò đùa của vận mệnh chăng?
Khi gõ cửa phòng, Chương Minh Viễn hiển nhiên khôngngờ cô sẽ quay lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cô hít sâu một hơi nói thẳng vào vấnđề: “Tôi đến theo anh lên giường.”
Cô đã bất chấp tất thảy, nhưng không ngờ anh ta lạikhông mảy may hứng thú: “Đúng không? Có điều bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi khôngmuốn cô theo, cô đi đi.”
Vừa dút lời anh ta liền muốn đóng cửa, cô hớt hải, cốsống cố chết chen vào trong: “Anh không thể nói mà không giữ lời.”
Anh ta nhìn cô đồng thời cũng không cự tuyệt nữa, cấtgiọng hờ hững: “Bây giờ tôi muốn tắm, cô thực sự muốn theo tôi à? Vậy được, cởihết quần áo cùng nhau vào tắm uyên ương đi.”
Cô không ngờ anh ta lại đưa ra yêu cầu này, nhất thờingây người. Nếu tắm uyên ương trong bồn lớn, cô làm sao có thể giữ lại chứng cứcơ thể? Vậy chẳng khác nào đi một chuyến không công. Thấy cô cắn răng khôngnói, anh ta cũng không thèm để ý đến cô nữa. Tự mình vào tắm rửa, tắm xong cũngtự đi ngủ, không buồn nhìn cô lấy một cái: “Khi nào đi nhớ khóa cửa giùm tôi,cảm ơn.”
Nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong lòng Bạch Lộ chuaxót khôn nguôi. Không ngờ đến thời khắc mấu chốt Chương Minh Viễn lại làm chínhnhân quân tử, bày ra bộ dạng dù người đẹp có nằm trong lòng cũng không rốiloạn, hoàn toàn không có cảm giác hứng thú với cô, vậy thì kế hoạch của cô làmsao thực hiện được đây? Cô lại không biết cách đối phó với đàn ông, nhất làchuyện dụ dỗ một người đàn ông thì hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào.
Một mình đứng ngơ ngẩn trong phòng khách, Bạch Lộ đicũng không được, ở cũng không xong, nghĩ một hồi liền không cam tâm cứ như vậymà rời đi, bèn ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khách, ôm đầu suy nghĩ mộtcách khổ não.
Cô ngồi đồng cả buổi cũng không nghĩ ra biện pháp,cuối cùng đành phải gọi điện thỉnh giáo Thiệu Dung. Thiệu Dung nghe xong kếhoạch của cô, im lặng thật lâu sau mới nói: “Em thực sự tính làm vậy hả? Đãnghĩ kỹ chưa?”
“Em đã nghĩ kỹ lắm rồi, chị Dung Dung, đây là cách duynhất. Cầu xin anh ta không có tác dụng, chỉ có thể dùng cách này ép anh ta, anhta mới không thể không đồng ý giúp em cứu Dương Quang.”
Thiệu Dung hơi tức giận: “Vì cứu Dương Quang mà hysinh thân mình như thế này, có thực sự đáng không? Cặp cha mẹ bợ đỡ kia của cậuta thường ngày thấy em chướng mắt là thế, đến lúc quan trọng lại đi ép em nghĩcách cứu người. Con họ sao họ không tự mình nghĩ cách cứu đi.”
“Chị Dung Dung, cho dù ba mẹ Dương Quang có tệ đếnđâu, anh ấy vẫn tốt với em. Em không thể trơ mắt nhìn anh ấy vì em mà ra nôngnỗi này.”
“Cái gì mà vì em chứ, nó tự mình uống rượu rồi lái xemới gặp phải phiền toái lớn thế này.”
“Không, em tin Dương Quang bị oan. Vả lại có nói gì đinữa, chuyện này chung quy cũng từ em mà ra, em nhất định phải cứu ảnh.”
Thiệu Dung thở dài một hơi thật sâu: “Lộ Lộ, em cũngtrưởng thành rồi, nếu em đã quyết ý, vậy chị cũng không nói gì thêm nữa. Được,chị cho em biết làm thế nào để đối phó với Chương Minh Viễn.”
Thiệu Dung bảo Bạch Lộ, đợi Chương Minh Viễn ngủ sayrồi mới đi vào phòng anh ta: “Không phải em nói trước đó anh ta đã uống say ởquán bar sao? Tửu là bà mối của sắc, dễ gây mất kiểm soát nhất. Mặc dù khi anhta còn giữ được tỉnh táo thì từ chối em, nhưng lúc anh ta ngủ mơ mơ màng màngrồi em nằm xuống cạnh anh ta trêu chọc, chỉ cần anh ta là đàn ông, cực kỳ dễdàng hưng phấn mà nổi lên ham muốn.”
Cửa phòng ngủ không khóa, vừa xoay nhẹ đã mở. Khi bướcvào phòng, thân thể Bạch Lộ thoáng chốc khẽ run.
Đêm thật tĩnh mịch, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghethấy tiếng tim đập. Từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng một, càng lúc càngnhanh, tựa như tiếng trống càng lúc càng dồn dập trên sân khấu kịch đang thúcgiục diễn viễn ra sân khấu – đúng rồi, ra sân khấu, đã đến lúc cô phải lên diễnrồi. Đêm nay, cô sắm vai một nhân vật giống trong truyện Viên Mỡ Bò[3].
Cởi bỏ mọi y phục trên người, Bạch Lộ dùng bàn tay runrun nhấc một góc chăn chui vào trong. Bên trong chăn rất nóng, đều là nhiệt độcơ thể của Chương Minh Viễn, ấm áp tựa ánh mặt trời tháng năm. Nhưng cô lạikhông kiềm được mà run rẩy, như thể bị lạnh, nhưng thực ra là do căng thẳng vàsợ hãi.
Tuy Chương Minh Viễn đang ngủ, nhưng trong lúc ý thứcmơ màng có lẽ cảm giác được có người chui vào trong chăn, khóe miệng bất giácbật lên một tiếng ưm, một bàn tay mò mẫm hướng về phía thân mình cô. Khi bàntay to rộng nóng hừng hực rơi trên người cô, cô theo bản năng thoáng co rúm lạivề sau. Bàn tay ấy tựa như rắn chạy khắp trên da thịt lõa lồ của cô, cuối cùngdừng lại trước ngực cô. Chẳng mấy chốc, người đàn ông đang ngủ mê trong cơn saymơ hồ hưng phấn lên, lật người một cái, toàn thân nằm sấp trên người cô…
Khi một cơn đau bén nhọn phát ra từ nơi bí ẩn nhấttrên cơ thể, Bạch Lộ bật khóc. Nước mắt tuôn rơi từng giọt lớn, như trân châubị đứt khỏi dây, rơi vãi khắp trên gối.
Sau khi trong phòng hoàn toàn khôi phục lại yên tĩnh,Bạch Lộ lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó tìm quần lót của ChươngMinh Viễn lau qua drap giường bị dính bẩn, sau đó lại dùng túi nhựa gói kỹ lại,gọi điện bảo Thiệu Dung tới đem túi vật chứng này đi trước. Cô tiếp tục ở lạimột mình chờ anh ta tỉnh dậy để đàm phán.
Thiệu Dung muốn ở lại cùng đàm phán với cô: “Loạingười như Chương Minh Viễn được người ta o bế đã quen, em lại gài bẫy anh tathế này khiến anh ta phải gặm một cục tức, chị sợ anh ta có thể thẹn quá hóagiận mà ra tay đánh người. Mình em bàn chuyện với anh ta chị thực không yêntâm.”
Cô kiên quyết không cần giúp đỡ: “Có người ngoài cànglàm khó mặt mũi anh ta thôi, chỉ tổ thêm căm tức. Không sao đâu, chị Dung Dung,anh ta sẽ không nổi nóng đến mức giết người đâu, có để anh ta đánh vài cái cũngchẳng sao. Nếu anh ta không hợp tác, em mang thân mình thương tích đi trình báothì càng đáng tin.”
Quả nhiên Chương Minh Viễn đã xuống tay trong cơnthịnh nộ, một cái bạt tai vung tới, cả người cô ngã quỵ xuống tay vịn ghế ngồi,bên má vừa tê vừa đau, trong miệng tràn ngập vị tanh mặn của máu.
Sức lực của nam giới thực sự đáng sợ, nhưng cô khônghề sợ hãi, thời khắc cô sợ nhất đã trải qua rồi. Cô hy sinh lớn như vậy, trảgiá nhiều như vậy, hiện tại đã đến lúc bức cung, cô tuyệt đối không thể chophép bản thân sợ sệt mà thoái lui. Anh ta vẫn còn chần chừ không chịu hợp tác,cô liền tung đòn sát thủ, cảnh cáo anh ta, quần lót của anh ta đang nằm trongtay cô. Đây là điều cô học từ Monica Lewinsky[4], một cô thực tập sinh ở Nhà Trắng đãdựa vào một chiếc váy có dính tinh dịch mà khiến tổng thống Mỹ bị vướng vàoscandal tình dục. Cô nghĩ, Chương Minh Viễn cũng không phải kẻ ngu ngốc, hẳnkhông đến mức muốn để sự việc náo loạn đến mức đó.
Anh ta suy tư một hồi lâu, nhưng đáp án đưa ra lạingoài dự liệu của cô: “Được, tôi có thể đồng ý giúp cô cứu bạn trai cô ra, cóđiều tôi cũng có điều kiện.”
Ngừng một lát, anh ta nói ra điều kiện của mình: “Điềukiện của tôi rất đơn giản, từ hôm nay trở đi cô chuyển đến chỗ tôi ở, tới chừngnào tôi bảo cô dọn đi mới thôi.”
Cô không thể tin nổi: “Anh… anh có ý gì?”
Anh ta nói rõ ràng rành mạch ý tứ của mình cho cônghe, giọng điệu vừa cay nghiệt vừa bất cần. Cô nghe một lúc liền hiểu rõ, thựcra anh ra không chịu được bị cô chơi một vố, trong lòng mắc nghẹn khó chịu, chonên cũng hạ quyết tâm không để cô sống dễ dàng. Anh ta làm vậy, mục đích làmuốn chặn lấp con đường cho cô và Dương Quang tiếp tục bên nhau. Anh ta khôngcam tâm cứ như vậy bị cô uy hiếp, ngoan ngoãn nghe cô sắp đặt, bèn phản lại cômột đòn hết sức bất ngờ: cứu được người thì sao, cô đừng mong tiếp tục sốngtrong thế giới hai người ngọt ngào với cậu ta, cô chỉ có thể nhún nhường vì đạicục mà làm tình nhân sống chung với tôi. Nếu không đồng ý, vậy thì cô cứ bấtchấp mặt mũi mà làm loạn đi, tôi theo hầu đến cùng. Có điều tôi thì theo được,nhưng vụ án của bạn trai cô chưa chắc đã chờ nổi.
Bạch Lộ tự cho là đã xếp đặt chu toàn, nhưng hoàn toànkhông thể nào ngờ Chương Minh Viễn vẫn còn đường phản kích, mà một đòn này lạigiống như đánh rắn dập đầu, nhằm ngay chỗ hiểm cũng điểm yếu của cô. Trên mặtanh ta cũng mang theo một vẻ hung dữ bất chấp theo kiểu không cam tâm, khôngkhuất phục, khiến cô hiểu rõ anh ta nói được là làm được.
Mà vụ án của Dương Quang quả thực cũng không nên kéodài, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảm giác anh bị nhốt trong trại tạmgiam sống qua mỗi ngày như thể một năm, còn chưa nói đến một khi bị phán quyếtchính thức đem nhốt trong trại giam thực sự, sẽ bị phạm nhân cũ đánh đập bắtbớ. Chỉ mới tưởng tượng một chút, trong lòng cô đã khó chịu đến cực độ. DươngQuang của cô, một chàng trai sáng sủa chói lóa như ánh mặt trời, làm sao có thểbị nhốt vào cái nơi âm u tăm tối không thấy trời cao nắng sáng kia chứ?
Và cô, phải chăng thực ra cũng không còn lý do tiếptục đi cạnh Dương Quang? Lúc trước cô vốn định sau khi trả tiền cho Chương MinhViễn sẽ đem tất cả chuyện cũ trước đây giải thích rõ ràng với Dương Quang, cũngtin rằng khi ấy anh sẽ hiểu và tín nhiệm cô.
Nào có ai hay số phận lại vô thường đến thế, đất bằngnổi phong ba, Dương Quang lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Mà anh cũng vì thế màhận cô oán cô, hôm đó ở đồn cảnh sát anh căn bản không hề nhìn cô lấy một lần,tựa như một kẻ xa lạ vốn chẳng quen biết. Không, thậm chí còn không bằng ngườilạ, chí ít anh sẽ không hận một kẻ không quen.
Huống chi cô của hiện tại, cũng đã không còn là cô gáitrong sạch mà Dương Quang từng yêu mến. Cô có đi giải thích với anh thế nàochăng nữa cũng vô ích, anh sẽ tin cô chỉ vì anh mà lên giường với Chương MinhViễn sao? Hay càng sẵn lòng tin rằng thực ra cô vốn đã có quan hệ bất chính vớiChương Minh Viễn từ lâu? Cô đều không chắc chắn – một khi đã như vậy, cô cònkiên trì để làm gì?
Suy đi nghĩ lại, Bạch Lộ hiểu bản thân đã không cònlựa chọn nào khác. Nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh tối đen, hệt như nước biểnbị cá mực phun mực, không hề có chút ánh sáng. Trong bóng tối, cô nghe thấytiếng nói nhẹ như tơ của mình vang lên: “Được, tôi đồng ý.”
8.
Ngày hôm sau, Bạch Lộ liền thu xếp hành lý giản đơndọn đến căn hộ nơi Chương Minh Viễn sống một mình. Chương Minh Viễn cũng thựchiện lời hứa, nhanh chóng bắt tay vào lo liệu vụ án tai nạn giao thông củaDương Quang.
Âu Vũ Trì đối với chuyện này có phần khó hiểu: “MinhViễn, chả phải cậu từng nói chém đinh chặt sắt rằng sẽ không dính líu đến vụnày cơ mà? Sao lại đổi ý rồi, Bạch Lộ hạ cổ cậu rồi hả?”
Chương Minh Viễn hút một hơi thuốc lá, sắc mặt lãnhđạm, giọng điệu đều đều cứng nhắc: “Cứ cho là tớ trúng cổ của cô ấy đi.”
Là bạn bè lâu năm vô cùng thân thiết, Âu Vũ Trì thànhthật khuyên nhủ: “Minh Viễn, thực ra với loại chuyện này cậu thật sự không cầnra mặt lo liệu. Tai nạn giao thông do uống rượu đã thu hút độ quan tâm của côngchúng ngày càng cao, trên mạng rất dễ trở thành chủ đề hot. Nếu cậu nghĩ cáchgiúp Dương Quang chạy chọt thoát tội, không chừng dẫn tới sự tức giận bất mãncủa người nhà nạn nhân, nếu họ đi khắp nơi tung hê tố cáo, thế nào cũng sẽkhiến cậu chuốc lấy ít nhiều phiền phức. Giả sử việc truyền đến tai lão già nhàcậu, cậu sống không yên đâu. Ông ấy trước nay vẫn không cho phép chị em cậu ởbên ngoài ỷ vào quan hệ của ông ấy mà nhúng tay lung tung vào bất kỳ chuyện gì.Nhất là loại việc nhạy cảm dễ kích động tinh thần quần chúng như thế này.”
Chương Minh Viễn không phải không biết loại chuyện nàytốt nhất là đừng dây vào, có điều bây giờ anh đã cưỡi lên lưng cọp, không thểkhông theo.
“Tạm thời đừng nói nhiều vậy nữa, trước tiên cậu cùngtớ đi gặp luận sư biện hộ của Dương Quang đi. Theo Bạch Lộ nói thì cái thằngxúi quẩy đó bị oan, nếu thực sự bị oan, tớ nhúng tay lo liệu cũng không cóphiền phức gì.”
Trong một quán trà đã hẹn trước, luật sư đem tình tiếtđáng nghi của vụ án thuật lại tường tận với Chương Minh Viễn, anh nghe xong rachiều suy nghĩ: “Nếu Dương Quang không nói dối, trí nhớ cũng không nhầm lẫn,lúc đó thực sự có một cô gái lái xe chở cậu ta rời quán bar, vậy thì kẻ tôngngười trăm phần trăm không phải cậu ấy mà là cô ta rồi.”
Luật sư vừa gật đầu vừa buông tay vẻ bất lực: “Tôi tinđương sự của mình không nói dối, nhưng vấn đề là bây giờ không tìm ra cô gáiđó.”
Âu Vũ Trì còn hắt thêm một chậu nước lạnh: “Cho dù cótìm thấy cô ta cũng chẳng có chứng cớ chứng minh, cô ta có thể kiên quyết khôngthừa nhận mình tông người ta.”
Chương Minh Viễn trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên ý tưởngchợt lóe: “Bây giờ muốn tìm cô gái kia quả thực rất khó, muốn bảo cô ta thừanhận mình tông người càng không có khả năng. Tuy nhiên, có lẽ chúng ta có thểthử tìm xem khi ấy liệu có người nào trông thấy một cô gái mặc đồ tím như thếlái một chiếc Jetta trắng đi qua không. Xuất phát từ quán bar cho đến địa điểmxảy ra vụ việc, đoạn lộ trình này tổng cộng có vài tuyến đường có thể đi, trướctiên chúng ta cứ liệt kê sơ đồ từng tuyến đường, sau đó nương theo sơ đồ tuyếnđường mà kiểm tra từng cái một, xem xem liệu có manh mối gì không. Hai ngườithấy sao?”
Đây quả thực là một biện pháp, mặc dù hy vọng xa vời,nhưng dù sao cũng còn hơn không có hy vọng. Chương Minh Viễn nhanh chóng tựmình ra mặt tìm đến một vị lãnh đạo cốt cán của ngành công an trong thành phố,thận trọng đưa ra thỉnh cầu: “Vốn dĩ chuyện này đúng ra cháu không tiện mởmiệng, nhưng dù sao cũng là cậu bạn thân cháu đây tự mình không cẩn thận mà gặphọa. Ba cháu bình thường cũng dặn đi dặn lại, không có việc gì tuyệt đối khôngđược gây phiền hà cho các chú. Có điều mấy ngày nay cháu mới biết vụ án nàythực ra còn có uẩn khúc khác, cậu bạn cháu có khả năng bị oan. Vì vậy, liệucháu có thể xin chú Điền nói một lời, bảo người thụ lý vụ án bên dưới điều tracẩn thận lại một lần nữa được không ạ?”
Cha của Chương Minh Viễn từng là lãnh đạo của vị lãnhđạo này. Con trai của lãnh đạo cũ đích thân tìm đến cửa mở miệng nhờ giúp đỡ,ông ta tự nhiên không thể không nể mặt anh mà đáp ứng hào sảng.
Lãnh đạo bên trên đích thân gọi điện hỏi về vụ án này,chỉ ra điểm khả nghi cần điều tra nghiên cứu kỹ lưỡng, nhóm cảnh sát giao thôngcũng không dám phớt lờ xem nhẹ, bèn lật lại vụ án của Dương Quang điều tra mộtlần nữa. Làm theo ý kiến của Chương Minh Viễn, đánh dấu từng tuyến đường từ quábar đến địa điểm gây án, tổng cộng có ba tuyến đường có thể đi. Cả ba tuyếnđường này đều được phái cảnh sát đến hỏi han điều tra, lúc xảy ra vụ án liệu cóngười nào trông thấy một cô gái mặc áo quần màu tím lái xe đi qua không? Đốitượng thăm dò trọng điểm hiển nhiên là các cửa hàng mặt tiền ven đường.
Tại một cửa hàng dược phẩm, cảnh sát đã hỏi ra mộtmanh mối quan trọng. Một nhân viên thu ngân khi bị hỏi nhiều lần đã nhớ lại mộtviệc, nói vào khoảng mười một giờ đêm đó, có một cô gái mặc đồ tím đến cửa hàngmua một hộp áo mưa. Đến và đi vội vàng, trả tiền xong liền rời đi ngay lập tức.Vì thứ cô ta mua là đồ dùng sinh hoạt gối chăn, hơn nữa còn lấy loại đắt nhất,nhân viên thu ngân không khỏi tò mò nhìn theo cô ta rời đi, trông thấy cô talên một chiếc Jetta màu trắng đậu trước cửa hàng, sau đó ngồi xe đi mất.
Cảnh sát lập tức truy vấn: “Có phải cô ta ngồi vào ghếlái không?”
“Đúng thế.”
“Vậy khi ấy cô có nhìn thấy trên ghế lái phụ có ngườingồi không?”
“Khi cô ta mở cửa xe, tôi có thấy một người nằm trênghế lái phụ.” Có thể người nhân viên thu ngân sợ cảnh sát nghe không hiểu nêncòn khoa chân múa tay minh họa. “Ghế ngồi được hạ xuống, cả người nằm bên trênkhông hề động đậy. Tôi đoán rất có thể anh ta đã uống say.”
Lời của nhân viên thu ngân khiến cô nàng mặc đồ tímkhông còn là lời khai từ một phía của Dương Quang. Các chi tiết chiếc Jettatrắng cùng người đàn ông nằm trên ghế lái phụ mà cô này khai báo đều lần lượtchứng thực cho lời nói của Dương Quang. Để xác minh trực tiếp, cảnh sát còn căncứ vào lời khai của nhân viên thu ngân, mở xem băng ghi hình giám sát của mộtngã tư nằm cách cửa hàng dược phẩm vài trăm mét. Băng ghi hình cũng chứng minh,vào lúc mười một giờ một phút đêm đó, chiếc Jetta màu trắng của Dương Quang cóđi qua ngã tư này. Thời gian này vô cùng ăn khớp với thời gian mà cô nàng mặcđồ tím đến mua bao cao su rồi rời đi theo lời nhân viên thu ngân. Như vậy cũngcó thể xác định, vào đêm xảy ra chuyện, người lái chiếc Jetta thực sự không phảiDương Quang mà là cô nàng áo tím kia. Trong vụ tai nạn giao thông xảy ra lúcmười một giờ hai mươi tám phút này, cô ta mới là người bị tình nghi lớn nhất.
Cảnh sát lập tức rèn sắt khi còn nóng, điều tra tậptrung vào con đường nhỏ ven bờ sông hộ thành nơi phát hiện ra cả người và xeDương Quang. Bởi vì sau khi cô nàng vận đồ tím kia lái xe tông người rồi hoảngsợ bỏ chạy khỏi hiện trường, cô ta nhất định sẽ rời khỏi xe ở nơi này hòng giáhọa cho Dương Quang. Vậy thì đêm đó, tại đây liệu có người nào cũng vô tình bắtgặp cô ta không?
Công tác thẩm tra trên con đường này ban đầu khôngđược thuận lợi cho lắm, hỏi qua không ít người đều không tra ra được manh mốinào. Sau đó cảnh sát thay đổi chiến lược, sau mười một giờ rưỡi đêm lại pháingười đi hỏi han người đi đường qua lại nơi này, kết quả khi hỏi đến một ngườiphụ nữ trung niên tan làm ca đêm, chị ta gật đầu nói: “Một chiếc ôtô nhỏ màutrắng hả? Một tối không lâu trước đây sau khi ra ca tôi có nhìn thấy.”
Người phụ nữ này nói, đêm đó sau khi tan làm chị tađang đi xe đạp về nhà, một chiếc ôtô nhỏ màu trắng hốt ha hốt hoảng chạy qua từđằng sau, suýt chút nữa đâm vào chị ta. Khi đó chị ta còn chửi một câu: “Nhạynhanh vậy đi lượm tiền à!”
Sau đó chị ta tiếp tục đạp xe, đến một khúc cua rẽ vàocon đường nhỏ nơi chị ta sống, lại trông thấy một chiếc ôtô con đậu dưới bóngcây đằng xa phía trước mặt. Phía trên hàng ghế sau đặt song song hai chiếc gốitựa hình trái tim màu đỏ tươi, khiến chị ta nhận ra đó là chiếc xe sém tôngphải mình ban nãy. Cửa xe bên ghế lái mở rộng, có một cô gái đứng trước cửa xeđang cúi người hướng vào bên trong kéo cái gì đó. Chiếc gối ôm màu đỏ che khuấttầm mắt nên chị ta không nhìn được cái cô gái kia kéo là gì. Chỉ cảm thấy cô tadùng sức rất lớn, vẻ như muốn kéo thứ gì đó rất nặng. Rồi lại đứng thẳng ngườilên tay không đóng cửa. Dường như phát hiện ra cái nhìn chăm chú tò mò của chịta, cô gái kia nhìn về phía chị liếc mắt một cái xong lập tức xoay người đi vềhướng ngược lại, bước chân gấp gáp hối hả.
“Lúc đó tôi cảm thấy cô ta có chút kỳ cục, nhưng cũngkhông để tâm lắm. Bởi vì đã về đến nơi, tôi vội vàng lên lầu vào nhà, gia đìnhtôi ở khu nhà kia kìa.”
Khu chung cư người phụ nữ trung niên kia chỉ đến nằmcách địa điểm phát hiện vụ tai nạn giao thông chỉ độ hơn trăm mét. Cảnh sátđiều tra nhìn qua, lại hỏi chị ta một câu: “Chị có chú ý đến điểm đặc trưng gìcủa cô gái kia không? Tỉ như mặc quần áo màu gì?”
Người phụ nữ trung niên trả lời không cần suy nghĩ:“Màu tím, vốn dĩ ở trong bóng cây tôi không nhìn ra cô ta mặc đồ màu gì. Thếnhưng khi cô ta chạy về phía đằng kia, vừa hay có một ngọn đèn đường, là màutím nhạt. Đúng rồi, biển số của chiếc xe đó tôi còn nhớ rõ hai số sau.”
“Ồ, vậy là hai số nào?”
“Là 18, vừa đúng số tuổi của con gái tôi năm nay.”
Số xe của Dương Quang, phần đuôi đúng là 18, các chitiết trên phương diện khác cũng đều ăn khớp. Rõ ràng cô nàng vận đồ tím kia saukhi hoảng sợ trốn khỏi hiện trường tai nạn, đã đem xe đỗ tại con đường nhỏ vắnglặng này, sau đó đem Dương Quang đang say mèm bất tỉnh ngồi trên ghế phụ kéosang ghế lái chính, giá họa cho anh.
Vụ án đến đây, có thể nói về cơ bản chân tướng đã rõràng. Mặc dù tạm thời không tìm ra cô nàng áo tím không danh không tính khôngthân phận kia, nhưng tình nghi trên người Dương Quang đã có thể loại bỏ. Anhnhanh chóng được phóng thích. Có điều người mặc dù không phải do anh tông,nhưng chiếc xe gây án là của anh, anh cũng có trách nhiệm bồi thường nhất địnhtrong chuyện này. Bất quá đối với vợ chồng nhà họ Dương mà nói, con trai có thểthoát khỏi họa tù tội là tốt lắm rồi, bồi thường chút tiền không tính là gì,coi như chi tiền xả xui là xong.
Sau khi Dương Quang khôi phục tự do, Bạch Lộ vẫn khônggặp anh. Cô từng thu hết dũng khí thử gọi vào di động của anh một lần, nhưnglại bị báo số điện thoại đã không còn sử dụng. Anh đổi số điện thoại mà khôngbáo cho cô, thái độ không nói cũng biết. Cô hiểu, mình đã không cần phải đi tìmanh làm gì nữa.
Việc đã đến nước này, có lẽ kết cục im lặng cũng chínhlà kết thúc tốt nhất.
Hoa dành dành mùa hạ bừng nở từng bông từng bông totròn, hương thơm tràn ngập đất trời. Đêm khuya mát lạnh ngát hương hoa, Bạch Lộmột mình dựa vào cửa sổ, nhìn ngắm mảnh trăng non trên bầu trời, lưỡi liềm bằngbạc hơi ẩm ướt, tựa như đôi mắt đẫm lệ vừa khóc xong, gieo rắc ánh sáng trongvắt thê lương.
Nhìn rồi lại nhìn, cô lặng lẽ rơi lệ.