hơn yêu Vân Hành.”
EDIT: Mưa Tháng Năm | BETA: Lemonie
“Ôi ôi ôi.” Thấy hai người ghé vào tai nhau thì thầm, Trì Lục vội vàng ngăn cản: “Hai đứa bây nói gì mà thậm thụt thế, tính giấu tôi cái gì đấy? Muốn gian lận hả?”
“……”
Bác Mộ Trì nghẹn họng, không nói nên lời: “Mẹ! Chơi mạt chược làm sao mà gian lận được?”
Trì Lục vô tội nhìn cô gái: “Chẳng lẽ không thể?”
Bà cùng Quý Thanh Ảnh kẻ xướng người họa: “Người già chúng ta cung phản ứng chậm chạp, bị hai thanh thiếu niên các con lừa thì còn lâu mới nhận ra.”
Nghe đến đây, Bác Mộ Trì rất muốn mở miệng phản bác, mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.
Cô và Phó Vân Hành sao có thể hợp tác lừa bọn họ được chứ.
Hơn nữa, xét về mối quan hệ hờ hững xa lạ giữa hai người, hẳn là sẽ chẳng có loại ăn ý ngầm nào xuất hiện cả.
Nửa giờ sau, Quý Thanh Ảnh và Trì Lục thua thảm, đồng loạt cau mày.
Bà xã Phó Ngôn Trí lên tiếng: “Mẹ cảm thấy vị trí ngồi của mẹ với Trì Tiểu Lục không tốt cho lắm, chúng ta đổi chỗ đi?”
Bác Mộ Trì: “…”
Phó Vân Hành: “…”
“Đổi, đổi, đổi ngay.” Trì Lục tiếp lời: “Phong thủy vẫn là luôn phải xoay vòng lần lượt.”
Hai cao thủ mạt chược trẻ tuổi không có cách nào khác, chỉ đành đứng dậy đổi vị trí. Mới đặt mông ngồi xuống, Phó Ngôn Trí cùng Bác Diên đi mua trái cây vừa hay quay trở lại.
Bọn họ ung dung nhìn lợi thế đang nghiêng về phía hai đứa con, đuôi lông mày hơi nhấc.
“Phó Vân Hành.” Phó Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/960756/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.