Sau 3 đêm dài đằng đẵng ngủ nhờ nhà Phó Vân Hành, kỳ nghỉ của cha mẹ Bác Mộ Trì cuối cùng cũng kết thúc. Chào hỏi một tiếng với chàng trai đang chuẩn bị đến bệnh viện, Bác Mộ Trì được Trì nữ sĩ, người mẹ đã lâu không gặp tự mình đến “rước” về nhà.
Vừa lên xe, Trì Lục đã ôm mặt cô nhìn ngang liếc dọc thật kỹ càng: “Để mẹ xem con yêu của mẹ có tăng cân hay không nha?”
“…”
Cổ họng thiếu nữ như bị nghẹn, bất lực trả lại bà một ánh mắt không nói nên lời: “Mẹ! Có ai nói con gái mình như vậy mẹ không hả!?”
“Tại sao không?” Trì Lục tự tin: “Tôi đang quan tâm cô đấy.”
Thật lòng mà nhận xét, Bác Mộ Trì chưa thấy mẹ quan tâm bản thân mình chỗ nào, bà là đang mỉa mai chế giễu cô thì có.
May mắn thay, thiếu nữ đã sớm tập làm quen với điều này.
Bác Mộ Trì cùng Trì Lục, hai người nhìn sơ qua chẳng những không giống đôi mẹ con ruột, mà tiếp xúc lâu còn thấy na ná cặp chị em thân thiết, hợp nhau từ cách giao tiếp cho đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Trêu chọc Bác Mộ Trì chán chê, Trì Lục đột nhiên nghiêm mặt: “Sống cùng Vân Bảo có thoải mái không?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Được ạ.”
Trì Lục liếc cô gái: “Có bao giờ thấy cảm giác quen thuộc khi xưa đã nhập xác không?”
Bác Mộ Trì cân nhắc lúc lâu trước khi đưa ra lời đáp trả: “Có chút chút ạ, nhưng nói chung vẫn ổn.”
Thiếu nữ rất chân thật: “Con cảm thấy Phó Vân Hành lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/960755/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.