Thật ra đông chí là lúc tuyết rơi lả tả, nhưng tiếc là đông chí năm nay ở Thành Bắc lại không có tuyết.
Bác Mộ Trì tùy ý để anh dắt mình lên xe, sau đó cài dây an toàn cho cô, "Đi đâu ngắm tuyết ạ?" Nói xong, cô lại bổ sung một câu, "Là tự nhiên sao?"
Phó Vân Hành rũ mi nhìn cô, "Phải."
Anh vô cùng kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: "Muốn đi không?"
Đôi mắt Bác Mộ Trì cong cong, "Tất nhiên là muốn."
Chỉ cần là nơi mà Phó Vân Hành muốn dắt cô đi, thì dù là đi ngắm tuyết hay ngắm mưa, cô cũng sẵn sàng đi.
Hai người rời khỏi căn cứ huấn luyện, Phó Vân Hành chở cô lên đường cao tốc.
Sợ cô thấy chán, Phó Vân Hành chỉ ra sau, "Đằng sau có đồ ăn vặt đấy, có cả cơm nắm, đói bụng thì ăn nhé."
Bác Mộ Trì sửng sốt, nhướng mày nói: "Nhà người ta có nàng tiên ốc, còn nhà chúng ta có chàng tiên ốc à?"
Cô nén cười, "Sao anh làm cả cơm nắm thế?"
Phó Vân Hành trả lời vô cùng chân thành, "Sợ em đói."
"..."
Bác Mộ Trì nghiêng người lấy hai cái túi từ hàng ghế sau lên, một trong số đó là túi giữ nhiệt.
Cô mở ra thì thấy, bên trong là hai cái hộp giữ nhiệt, hộp giữ nhiệt được dùng để đựng cơm nắm mà Phó Vân Hành nói. Còn một túi khác thì đựng toàn những món ăn vặt và trái cây mà cô được ăn và thích ăn, còn có nước khoáng.
Phó Vân Hành luôn là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354908/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.