Lúc bị Phó Vân Hành hôn tới độ váng vất đầu óc, Bác Mộ Trì vốn định đưa tay đẩy anh ra nhưng lại lo lắng cho vết thương của anh nên không làm.
Cô lùi lại, muốn để anh bình tĩnh một chút.
Môi vừa hé mở đã bị anh bắt giữ.
Cổ họng bật ra âm thanh nhưng không phải từ gì rõ ràng mà là những tiếng rên mơ hồ.
Eo của Bác Mộ Trì bị anh giữ chặt, không cho động đậy mảy may.
Khi đã tới sát bờ vực mất kiểm soát, bên tai hai người vang lên tiếng “choang”, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Phó Vân Hành thất thần, Bác Mộ Trì nhân đó tách khỏi nụ hôn của anh.
Cô nhìn thử, thì ra là Vân Đóa được hai người mang về đây sau khi Phó Vân Hành bị thương về nhà ở vừa đánh vỡ một chiếc cốc thủy tinh.
Mảnh thủy tinh nổi bần bật trên sàn nhà, nước chảy về phía họ, còn kẻ đầu têu của chuyện này thì khép hai nhân, ngạo nghễ nhìn họ.
Đôi mắt xinh đẹp của nó dường như muốn nói: Con người, đến cùng các người đang làm gì vậy.
“...”
Phó Vân Hành im lặng một hồi, không thể làm gì khác hơn ngoài thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Bác Mộ Trì: “Đừng đi lung tung, để anh đi dọn.”
“Anh đừng đi lung tung.” Bác Mộ Trì hoàn hồn: “Anh đừng khom lưng, để đó em dọn.”
Nghe thấy từ “lưng”, mí mắt Phó Vân Hành bất giác giần giật.
Anh xoa mạnh đôi tai đỏ ửng của cô, cười khẽ: “Không ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354885/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.