Bà ấy nói thêm vài câu với Bác Mộ Trì rồi bảo hai người đến sofa nghỉ ngơi, sắp có cơm để ăn rồi.
Sau khi ăn với Phó Vân Hành thêm lần nữa, Bác Mộ Trì mới cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn cô ráng mở mắt, Phó Vân Hành nói khẽ: "Có muốn về ngủ không?"
Bác Mộ Trì buồn ngủ nhưng cô muốn trông chừng Phó Vân Hành, mác công anh lại làm chuyện gì đó khiến anh bị thương.
Cô yên lặng nhìn anh chằm chằm thật lâu: "Em về thay đồ ngủ."
Phó Vân Hành sững sờ: "Cái gì?"
Bác Mộ Trì nói thẳng: "Em muốn ngủ ở phòng anh."
Cô nói: "Anh cũng nghỉ ngơi cùng em đi, đừng có làm việc hay viết luận văn gì nữa, vết thương này của anh phải nằm nghỉ ngơi nhiều thì mới mau khỏi được."
Phó Vân Hành hơi giật mình nhìn cô với vẻ không tin nổi: "Em chắc chứ?"
Bác Mộ Trì nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Dù sao Phó Vân Hành cũng bị thương, cô đến chỉ đơn giản là để ngủ một giấc, chắc không có ai ngăn cản hay nghĩ gì nhiều.
Phó Vân Hành nhất thời không biết nên nói Bác Mộ Trì quá tin tưởng mình hay quá coi thường mình nữa.
Có lẽ cô không biết mình có sức hấp dẫn với anh cỡ nào. Huống gì đã hai tháng họ không ở gần nhau.
Bác Mộ Trì quan sát sắc mặt của Phó Vân Hành, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh không muốn em tới à?"
"Không phải không muốn." Phó Vân Hành không nói gì một lúc rồi thỏa hiệp: "Anh qua đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354884/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.