“Tôi có trốn đâu.” Mạnh Đường bị cậu chặn lại, đành phải dừng bước biện giải.
“Đi ăn trộm à?” Ngụy Xuyên cười một tiếng, khóe mắt liếc nhìn nam sinh sau lưng cô, “Sao lại làm cái bộ dạng chột dạ thế kia?”
“Đâu có.” Mắt Mạnh Đường đảo một vòng, nhất quyết không nhìn vào người cậu, đúng là lạy ông tôi ở bụi này, “Tôi đang vội đi điêu khắc đồ cho cậu mà.”
Ngụy Xuyên vừa định hỏi tay cô đã động dao được chưa thì nam sinh kia đã chen vào một cách khoa trương:
“Tay đàn chị bị thương rồi, không thể động dao được, anh là ai, mặt mũi lớn thế?”
“Không phải,” Ngụy Xuyên từ trên cao nhìn xuống cậu ta, “Cậu là ai?”
“Tôi là —”
“Cậu là ai cũng chả liên quan đến tôi,” Ngụy Xuyên ngang ngược ngắt lời cậu ta, “Tôi có bắt cậu làm đâu, lo chuyện bao đồng làm gì?”
“Đàn chị là bảo bối của khoa tôi, thầy chúng tôi nói —”
“Bảo bối của khoa cậu chứ có phải bảo bối của cậu đâu, cậu gấp cái gì?” Ngụy Xuyên cười khẩy, “Tay cô ấy bị thương cũng là do tôi đưa đến bệnh viện, tương đương với việc tôi đã cứu bảo bối của khoa các cậu, cậu dùng thái độ này đối xử với ân nhân cứu mạng à?”
Cậu em khóa dưới: “… Không phải, sao anh lại như thế? Logic cường hào ác bá gì vậy?”
“Từ nhỏ tôi đã thế rồi.” Ngụy Xuyên liếc cậu ta một cái.
“Thế thì chắc anh bị ăn đòn không ít đâu.”
Ngụy Xuyên: “Cậu —”
“Được rồi, em đi trước đi.” Mạnh Đường sợ hai người đánh nhau, nói với cậu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/5067469/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.