“Cứ coi như, cô gán thân trả nợ cho tôi”
Bạch Mai Trúc nhục nhã, vì có thể tưởng tượng được những ngày tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Sự oán hận trong gã chắc hẳn đã tăng lên rất nhiều từ lúc nhìn thấy cô.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn, nhìn từ ngoài vào trong có thể thấy được sự sang trọng của nó. Cao Trí Đức bước xuống xe, quay lưng bước chân đã xa dần mà vẫn chưa thấy cô bước xuống.
Gã quay bước, mở cửa, cúi thấp đầu, chống tay xuống ghế, đưa mắt nhìn “cô đợi tôi bế xuống?” Bạch Mai Trúc im lặng, cả người dường như đã tê cứng, nửa cm cũng không thể nhúc nhích, cô không muốn vào trong, cô không muốn sống chung với gã, không muốn ngày nào cũng nhìn thấy mặt gã.
Cao Trí Đức dậm chân ngầm ra hiệu cho cô, nếu còn chần trừ gã ắt hẳn sẽ ra tay. Bạch Mai Trúc tiến về phía gã, gã rẽ lối, gã bước vào trước, cô theo sau.
Gã vắt chân ngồi xuống sofa đắt tiền, vắt vest ngang thành ghế, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cô, Bạch Mai Trúc rụt rè, không nói tiếng nào chỉ đứng chôn chân một chỗ, mắt cắm chặt xuống nền gạch trắng in hoa văn sặc sỡ, nhìn qua cũng đoán ra được là đồ đắt tiền.
“Kể từ bây giờ trong nhà này, bất cứ chỗ nào dưới sàn cô cũng có thể ngồi, nằm, cô hiểu ý tôi chứ?”
Gã đang vén màn khởi đầu rồi, Bạch Mai Trúc cảm thấy cũng thật tốt, thà là nằm dưới nền gạch đắt tiền này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-than-tra-no-tinh-cu-hung-ac-nguoc-dai-toi/3487303/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.