Xe taxi đi xa dần, rồi quẹo vào góc cua ở con đườngphía trước, hai chiếc đèn sau xe cuối cùng cũng mờ khuất dần.
Trần Diệu quay về chỗ ngồi, lơ đãng đóng đóng mở mởcái nắp điện thoại, tiếng kêu tách tách đơn điệu nhanh chóng hào vào âm thanhhuyên náo.
Cũng không biết là làm như thế trong bao lâu anh mớisực nhớ ra có người ngồi đối diện mình, vì thế xoay chuyển nhìn, thần sắc dịudàng mỉm cười :"Xin lỗi em"
Thường Lệ Na hai tay bất giác nắm lấy chiếc ly giấy,thong thả hớp ngụm coca, cơ hồ không mấy để tâm đến biểu cảm thất thần của anhlúc nãy, chỉ nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt trầm lặng một lúc lâu, sau đó mớihỏi :"Người vừa rồi là Tiểu Dĩnh à?"
Trần Diệu bất giác ngẩn người :"Sao embiết?"
"Suy đoán tâ lý qua nét mặt là bản lãnh bẩm sinhcủa em mà. Có trách thì trách lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô ấy quá mơ hồ, tựa nhưmột cơn sóng lớn cuồn cuộn, rõ ràng là vì mối tình cũ khắc cốt ghi tâm khó quênđó."
Trần Diệu nụ cười trên môi tẳt :"Có cần phải nóikhoa trương như thế không ?"
Thường Lệ Na khẽ nhún vai, đặt ly coca xuống:"Nói khoa tưởng cũng là môtj trong những bản lĩnh nghề nghiệp của em. Aibảo em học ngành hý kịch chứ?"
Trần Diệu nở một nụ cười, có chút miền cưỡng sau đóthì trầm mặc trong tiếng nhạc vui tươi náo nhiệt của tiệm Macdonald.
Thường Lệ Na nói không hoàn toàn đúng, có lúc cô nóichuyện và biểy đạt cảm xúc khoa trương, thậm chí có chút cường điệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2189493/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.