Anh đứng dậy, sau đó đưa tay ra, bắt chặt lấy tay đốiphương :"Anh Diệp, xin chào". Kỳ thực Tiểu Dĩnh đứng ngay sau lưngDiệp Hạo Ninh, anh lại cơ hồ không nhìn thấy, lại dường như đánh mất cả dũngkhí, lại dường như lúc này có việc cấp bách hơn cần phải làm. Vì thế mà chỉnhìn chăm chăm vào mắt của Diệp Hạo Ninh.
Còn Diệp Hạo Ninh cũng đang nhìn đối phương, dưới đáymắt sâu đen thẳm dường như có một bó đuốc sáng, dưới ánh đèn tực sáng và ấm ápkhẽ hấp háy thoáng qua. Anh thoải mái mỉm cười, nói :"Hân hạnh". Sauđó mới nới lỏng bàn tay, xoay đầu lại nhìn Tiểu Dĩnh, trên mặt vẫn nở nụ cườibình thản như thế, ánh mắt sâu thẳm khôn lường :'Trên đường đi em có bị say xekhông? Em còn đứng đó làm gì nữa, qua đây ngồi xuống đi, để nhân viên phục vụrót ly nước nóng cho em nhé!"
Tiểu Dĩnh gật gật đầu, khuôn mặt hơi tái nhợt dưới ánhđèn chiếu, lúc đi ngang qua người Trần Diệu, mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảngphảng phất, vốn dĩ kích thích sảng khoái đầu óc, nhưng cô lại cảm thấy tinhthần hỗn loạn hơn, bới vì không phân biệt được rõ mùi bị đó là của anh hay củaDiệp Hạo Ninh.
Cô ngồi nghiêng một bên trên chiếc sofa dài, Diệp HạoNinh cũng cùng bước đến, lại liếc mắt nhìn nghiêng về phái đối phương đang ngồitrên chiếc sofa đơn khác, chậm rãi ngồi xuống, rút điếu thuốc ra cho Trần Diệu.
Kết quả Trần Diệu nói :"Đa ta, tôi không hútthuốc".
Bàn tay Diệp Hạo Ninh dừng lại trong không trung vàigiây, tiếp đó rút tay về thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2189468/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.