Trần Diệu hoàn toàn không ngờ được anh đột ngột hỏinhững lời đó, không khỏi sững sờ, nhưng vẫn mỉm cười, cảm xúc không mấy rõ rànghỏi vặn lại :"Vậy anh thì sao? Cũng cứ như thế mà nhẫn nhịn cô ấy ư?"
Tư thái của Diệp Hạo Ninh vẫn không đổi, chỉ khẽ nhấpnháy khóe môi, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mờ nhát, đáp lại bằng cười nhẹ đầykhó hiểu.
Rửa xong vết thương bằng nước lạnh, lại thoa thêmthuốc mỡ của nhân viên phục vụ đưa cho, cánh tay cô cũng cảm thấy mát hơnnhiều. Tiểu Dĩnh chỉnh đốn lại tác phong rồi bước ra, lúc này mới phát hiệnnhân vật chính của ngày hôm nay đã đến, ba người đàn cười nói huyên náo, khôngkhí rất hòa hợp.
Cô bước lại gần, Diệp Hạo Ninh giới thiệu :"Đâylà Giáo sư Dương, đây là bà nhà tôi, Tiểu Dĩnh"
"Chào anh, nghe danh anh đã lâu" cô mỉmcười, ngồi vào chỗ trông bên cạnh Diệp Hạo Ninh.
Đối phương cũng cực kỳ lịch thiệp nhìn cô gật gật đầy,ngữ khí thoải mái vui vẻ :"Được bà Diệp đấy nói như vậy, chỉ có ma quỷ mớikhông nhận, chứ tôi thì thấy vinh dự lắm"
Thật là trùng hợp, nếu như cô nhớ không lầm thì đây làngười thứ hai trong buổi tối hôm nay vì cô mà cảm thấy vinh dự rồi.
Mà người thứ nhất, là Trần Diệu, ngồi ngay đối diệncô, lúc này ánh mắt dường như đang rực sáng.
Tiểu Dĩnh chỉ mỉm cười khỏa lấp, khẽ cụp mắt xuống,chỉ nghe thấy giọng điệu nho nhã lười nhác bên tai đang cất lên :"Đâychẳng phải là lời lẽ khách sáo gì đâu. Trong số những bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2189466/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.