Một lúc sau, cô mới tìm được đề tài: “Anh ăn cơmchưa?”. Nói xong, Tiêu Dĩnh thở dài.
“Vừa ăn xong”.
“Ừm”.
Vừa mới bắt đầu đã chẳng tốt đẹp gì, thậm chí còn tẻnhạt nữa.
Diệp Hạo Ninh như mất hết kiên nhẫn: “Tiêu Dĩnh, rốtcuộc em có chuyện gì muốn nói hả?”.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe trong điện thoạicó tiếng nói vọng lại: “Hạo Ninh, anh mau tới xem…”. Một giọng phụ nữ dịu dàng,uyển chuyển khiến Tiêu Dĩnh sững người.
Cô im lặng, chỉ nghe Diệp Hạo Ninh hạ giọng nói câu gìđó, sau đó hỏi cô: “Đám cưới Trương Bân em có về được không?”.
Cô thờ ơ đáp trả: “Không biết nữa, nói sau vậy”. Ngưngmột lát, cô hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”.
“Ở khu mua sắm, đi cùng một người bạn, chọn quà cướicho Trương Bân”.
Tiêu Dĩnh cụp mắt xuống, trầm ngâm hồi lâu, chiếcgương trước bồn rửa mặt lộ ra gương mặt hơi tối, cuối cùng cô nói: “Vậy anhchọn tiếp đi, em cũng chưa ăn tối, chào anh”.
Đến cuối tháng, Tiêu Dĩnh lại về thành phố C. Trướckhi đi, cô còn tăng ca liên tục ba ngày liền. Nói như Hứa Nhất Tâm thì TiêuDĩnh không khác gì một bóng ma vất vưởng, khi lên máy bay, tinh thần cô vẫnchưa minh mẫn trở lại, khiến nữ tiếp viên hàng không trong vòng một tiếng đồnghồ không ngừng đi lại thăm hỏi: “Chị ơi, chị không sao chứ?”.
“Không sao”. Cô nhắm mắt lại, sắc mặt tiều tụy, nhưngthực sự không sao cả, chỉ là hơi bị chóng mặt thôi. Vừa xuống máy bay, cô chạyngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2189462/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.