Một lúc sau, cô mới tìm được đề tài: “Anh ăn cơmchưa?”. Nói xong, Tiêu Dĩnh thở dài.
“Vừa ăn xong”.
“Ừm”.
Vừa mới bắt đầu đã chẳng tốt đẹp gì, thậm chí còn tẻnhạt nữa.
Diệp Hạo Ninh như mất hết kiên nhẫn: “Tiêu Dĩnh, rốtcuộc em có chuyện gì muốn nói hả?”.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe trong điện thoạicó tiếng nói vọng lại: “Hạo Ninh, anh mau tới xem…”. Một giọng phụ nữ dịu dàng,uyển chuyển khiến Tiêu Dĩnh sững người.
Cô im lặng, chỉ nghe Diệp Hạo Ninh hạ giọng nói câu gìđó, sau đó hỏi cô: “Đám cưới Trương Bân em có về được không?”.
Cô thờ ơ đáp trả: “Không biết nữa, nói sau vậy”. Ngưngmột lát, cô hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”.
“Ở khu mua sắm, đi cùng một người bạn, chọn quà cướicho Trương Bân”.
Tiêu Dĩnh cụp mắt xuống, trầm ngâm hồi lâu, chiếcgương trước bồn rửa mặt lộ ra gương mặt hơi tối, cuối cùng cô nói: “Vậy anhchọn tiếp đi, em cũng chưa ăn tối, chào anh”.
Đến cuối tháng, Tiêu Dĩnh lại về thành phố C. Trướckhi đi, cô còn tăng ca liên tục ba ngày liền. Nói như Hứa Nhất Tâm thì TiêuDĩnh không khác gì một bóng ma vất vưởng, khi lên máy bay, tinh thần cô vẫnchưa minh mẫn trở lại, khiến nữ tiếp viên hàng không trong vòng một tiếng đồnghồ không ngừng đi lại thăm hỏi: “Chị ơi, chị không sao chứ?”.
“Không sao”. Cô nhắm mắt lại, sắc mặt tiều tụy, nhưngthực sự không sao cả, chỉ là hơi bị chóng mặt thôi. Vừa xuống máy bay, cô chạyngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Lúc chuẩn bị rời khỏi đó, mặt cô trắngbệch, quầng mắt đỏ au làm cho ai nhìn thấy cũng phải hoảng hồn.
Diệp Hạo Ninh vừa nhìn đã nhận ra sự bất ổn, đợi côchậm rãi ngồi vào ghế xe, anh hỏi: “Sao thế, không khỏe à?”, anh sờ trán cô,thấy nhiệt độ bình thường mới thấy yên tâm hơn một chút.
Tiêu Dĩnh nhắm mắt lại, không muốn trả lời, ngay cảsức để nói chuyện cũng chẳng còn nữa, nhưng cô vẫn biết anh quay sang thắt dâyan toàn cho cô, lại hạ thấp ghế xe xuống, hơi thở quen thuộc bao lấy cơ thể cô.Rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đến trước cửa nhà, Tiêu Dĩnh vẫn không hay biết gì,chỉ mơ hồ nghe có người gọi tên mình, mở mắt ra, cô thấy Diệp Hạo Ninh đang ởngay trước mặt.
Cô nghe thấy tiếng anh hỏi: “Có cần anh bế em lên nhàkhông?”. Cánh cửa xe bên phải đã mở, anh đang giơ tay về phía cô. “Mất mặt…”,cô lẩm bẩm trong miệng rồi đẩy anh ra, nhưng rồi vẫn phải bám chặt vào vai anhmới đứng vững được.
Đầu còn nặng nên Tiêu Dĩnh quên mất rằng, trước đó,hai người họ đã khó chịu, căng thẳng với nhau.
Diệp Hạo Ninh nhẹ nhàng lay vai cô, hỏi: “Em bị saovậy hả? Sắc mặt trắng bệch như ma ấy!”.
Không buồn để tâm đến lời châm chọc của anh, cô nóiyếu ớt: “Thật đáng tiếc, anh không phải là người đầu tiên nói như thế!”. Nghĩđi nghĩ lại vẫn thấy giận, cô khẽ véo anh: “Mấy người tư bản các anh chẳng cóai tốt cả!”.
Diệp Hạo Ninh hiểu ngay ra, mỉm cười: “Lại tăng ca nữaà?”, anh dường như hoàn toàn không để tâm đến chiếc áo sơ mi nhàu nát của cô,chỉ nói: “Người uống máu, ăn xương em không phải là anh, có bất mãn gì thì tìmông chủ của em mà tính sổ ấy!”.
Tiêu Dĩnh rên hừ hừ vài tiếng, thật sự chẳng còn hơiđâu mà đôi co nữa, lại dựa vào anh để lên nhà.
Tiệc cưới tổ chức vào buổi tối nên Tiêu Dĩnh ngủ trọncả buổi chiều trên chiếc giường rộng, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, mãi mớilấy lại được chút sinh khí.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô trông thấy Diệp HạoNinh đã quần áo chỉnh tề đứng ngay vách ngăn kính ở phòng khách hút thuốc. Côhỏi: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”.
Anh quay lại, chỉ về phía phòng trang phục: “Quần áo ởtrong đó, nửa tiếng sau sẽ xuống nhà”.
“Ừm”. Tiêu Dĩnh không phản đối gì, đi thẳng đến phòngtrang phục. Từ lâu, cô đã quen với việc nghe theo sự sắp đặt của anh trong vấnđề này.
Đi được nửa chừng, cô đột ngột dừng bước, quay đầuhỏi: “Quà mừng anh mua là cái gì thế?”.
“Một cặp ngọc cẩm thạch”.
Cô gật đầu. Mắt thẩm mĩ của Diệp Hạo Ninh thực sự làkhông thể soi mói, bắt bẻ được.
Khi Tiêu Dĩnh xuất hiện ở đại sảnh khách sạn trong bộváy ngắn màu xanh da trời bằng voan, mọi người đều nhìn cô chăm chú, ngay cả côdâu xinh đẹp, yêu kiều cũng tiến lại gần, tán dương: “Màu này rất hợp với cậuđấy!”.
“Thật sao? Thật ra mình rất ít khi mặc màu xanh”.
Vương Nhược Lâm mỉm cười: “Đẹp thật mà!”, rồi cô quaysang hỏi ý kiến của cánh đàn ông: “Hạo Ninh, anh thấy em nói có đúng không?”.
Diệp Hạo Ninh đang trò chuyện với chú rể.
“Tử Duy nói cậu ta không về kịp nên phái người mangquà đến cho mình, bảo đó là quà chuộc tội”. Trương Bân nói.
“Chỉ e là cậu ta không muốn về đấy”. Diệp Hạo Ninhcười nhạt, nghe thấy Vương Nhược Lâm gọi, anh liền liếc mắt sang, không nói gì,chỉ gật gật đầu.
Tiêu Dĩnh không nhìn anh, kéo tay Vương Nhược Lâm,hỏi: “Lát nữa uống rượu nhé, tửu lượng của cậu khá lắm phải không?”.
“Không đâu”. Đối phương cười bẽn lẽn: “Bình thường mộtgiọt rượu mình cũng không nhấp, nhưng mà vừa may, nhóm phù dâu của mình ai aicũng tửu lượng cao cả”.
Tiêu Dĩnh gật đầu: “Vậy thì được rồi”. Cô chợt thắcmắc, nếu đã là bạn thân từ nhỏ, mối quan hệ vẫn tốt đẹp như thế thì vì sao hômnay Diệp Hạo Ninh không làm phù rể nhỉ? Thật kì lạ!
Mặc dù Trương Bân và Vương Nhược Lâm muốn tổ chức đơngiản kiểu đám cưới du lịch nhưng không đấu lại được các bậc trưởng bối, đànhmiễn cưỡng tổ chức một hôn lễ vừa náo nhiệt vừa phô trương. Tối đó, lễ cưới baocả hai sảnh khách sạn, theo hai hình thức khác nhau. Bạn bè của cô dâu và chúrể đều sang sảnh phục vụ tiệc buffet theo kiểu châu Âu, dành sảnh tổ chứctheo lối Trung Hoa cho bậc trưởng bối và quan viên hai họ Trương – Vương. Làmhoành tráng như thế chỉ tổ phiền phức, người mệt mỏi, vất vả cuối cùng vẫn làhai “đương sự”, thậm chí còn “liên lụy” cả đoàn phù dâu và phù rể nữa. Mườingười bước vào thì tất thảy đều diễu hành qua lại giữa hai sảnh, đón hết lượtngười già lại đến lượt người trẻ, ai ai cũng tay không rời ly rượu, nói cườirâm ran.
Tiêu Dĩnh cầm đĩa bánh ga tô, đứng dựa vào tường, cườinói: “Buổi tiệc Trung, Tây lẫn lộn như thế này là lần đầu tiên em được tham giađấy!”. Dõi theo bóng cặp đôi đang đi mời rượu ở phía xa xa, cô hỏi, giọng dudương: “Sao anh không làm phù rể?”.
Diệp Hạo Ninh mỏi mệt buông mình xuống sofa, dường nhưđang nhìn ly rượu champagne, chẳng ngẩng đầu lên, anh hỏi ngược lại: “Có quyđịnh là anh phải làm phù rể sao?”.
“Đương nhiên là không, em chỉ cảm thấy tiếc thôi”. Côcười gượng gạo, khẽ quay người bỏ đi.
Tiêu Dĩnh không ngờ mình sẽ gặp lại người quen ở đây.
Đó là người phụ nữ đẹp nhất trong đoàn phù dâu với đôimắt sáng long lanh. Lúc cô ấy tháp tùng cô dâu đi đến trước mặt Tiêu Dĩnh, côdường như cầm không chặt ly rượu. Cũng may ly không đầy, chứ nếu không, chắcrượu đã đổ hết ra ngoài rồi.
Giọng Vương Nhược Lâm nhỏ nhẹ, nửa như lấy lòng nửanhư van nài: “Tiêu Dĩnh, mình thật sự không uống được rượu, miễn cho mìnhnhé!”.
Thật ra Tiêu Dĩnh cũng thế, nhưng cô không chịu buôngtha: “Không được!”, rồi cười: “Nếu như cậu uống không được thì để phù dâu uốngthay đi!”.
Vương Nhược Lâm vui vẻ nói: “Được, được! Tất cả đều ởđây. Tùy ý cậu chọn ra một người!”.
Thế là Tiêu Dĩnh chọn người phụ nữ đẹp nhất ấy, đốiphương chẳng những xinh đẹp mà cả giọng nói cũng rất uyển chuyển, nhẹ nhàng.Trông thấy vẻ đẹp kiều diễm của cô ấy, lại thêm vẻ thất thần của Diệp Hạo Ninh,Tiêu Dĩnh nâng ly rượu lên, ngửa cổ uống một hơi. Đột nhiên, chưa bao giờ côthấy chán ghét trang phục kiểu cách của mấy năm gần đây như lúc này.
Bên ngoài đại sảnh là vườn hoa, có cả một hồ bơi rộnglớn, ánh đèn neon rực rỡ chiếu xuống mặt nước đang nhẹ nhàng lay động.
Ăn xong bánh, Tiêu Dĩnh cầm chiếc đĩa trống không điqua đi lại trên thảm cỏ, cảm thấy rất bất tiện nhưng chưa biết nên đặt nó vàođâu. Bỗng nhiên cô trông thấy phía sau lùm cây um tùm, rậm rạp, một đàn ông trẻtuổi bước ra.
Người đối diện “Ồ” lên rồi nói: “Là cô sao? Thật trùnghợp!”.
Trùng hợp cái gì? Cô hoàn toàn không nhớ mình đã gặpngười này ở đâu nữa.
“Sao rồi, hôm nay lại ra ngoài ngắm trăng à?”. Anh tacười, để lộ hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.
Hóa ra đây là người cô đã tình cờ gặp trong buổi tiệccách đây rất lâu rồi, người đàn ông đã nói cô giống bạn gái của anh.
Cô nheo mắt nhìn anh ta: “Đột nhiên tôi nghĩ đến mộtbài hát”.
“Ồ, là bài gì vậy?”. Anh ta hào hứng hỏi.
“Đời người nơi đâu mà không tương phùng”.
Thật ra cô chỉ nói vui thôi nhưng anh ta lại tưởngthật, nghiêm túc nói: “Trần Huệ Nhàn là một trong những nữ ca sĩ tôi thíchnhất. Năm xưa, tôi đã đến tận nơi để xem buổi biểu diễn cuối cùng trước khi giãtừ sự nghiệp của cô ấy đấy!”.
Tiêu Dĩnh mỉm cười: “Cùng chung chí hướng cả thôi!”.
“Đúng thế, cho nên chúng ta mới có duyên với nhau nhưvậy!”. Anh ta đón lấy chiếc đĩa trong tay cô, đặt lên chiếc bàn bên cạnh: “Thóiquen này của cô thật không tốt, sao lại cứ lẩn khỏi tiệc rượu thế?”.
Cô phản bác: “Anh cũng vậy còn gì!”.
Không hiểu là vì sao Tiêu Dĩnh lại thấy hơi căngthẳng, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của mình như đang lỗi nhịp. Cô nghĩmột lúc rồi hỏi: “Người bạn thích ngắm trăng của anh đâu, hôm nay cô ấy có đếnkhông?”.
Đêm thu cuối tháng mười, không khí mát mẻ, nước từ đàiphun nhẹ nhàng rớt trên da Tiêu Dĩnh, mát lạnh dịu dàng thế nhưng trong lòngbàn tay cô lại rịn ra lớp mồ hôi khi nghe thấy người kia trả lời: “Cô ấy đếnrồi, chỉ e là tối nay cô ấy không rảnh để ra ngoài hóng gió”.
“Tại sao?”.
“Vì cô ấy là phù dâu”.
Cổ họng của cô khô khốc, dường như đang bị vật gì đóchặn lại, không thể thở được, lòng cô chợt thấy nhói đau.
Hồi sau, Tiêu Dĩnh lúng búng nói: “Hóa ra là vậy…”,không đủ dũng khí để hỏi tiếp câu “Tôi và cô ấy giống nhau sao?”. Cô vốn khôngphải là người dũng cảm.
Nói xong, cô vội vàng từ biệt, cũng không màng đếnphép lịch sự. Lúc này, Tiêu Dĩnh chỉ muốn trốn đến một góc nào đó thật yêntĩnh, bởi lẽ có quá nhiều thứ hiện ra rành rành trước mắt cô, dồn nén đến mứckhiến tâm tư cô hoảng loạn. Diệp Hạo Ninh thường nói cô ngốc nghếch, giờ đây,cô cảm thấy mình đúng là ngốc thật. Có nhiều thứ cô không sao hiểu được, cũngchẳng thể tiếp nhận được, đầu óc cô như bị tê liệt, không còn suy nghĩ được gì,chỉ có một cảm giác vẫn hết sức rõ ràng, đó là nỗi đau đang siết chặt trái timcô.
Bước chân có phần xiêu vẹo, cô quay lại sảnh đườngnguy nga náo nhiệt nhưng không tiến vào trong, chỉ đi vòng sang hành lang, cônhớ lúc đi vào, cô để ý thấy hai bên hành lang có phòng dành cho khách nghỉngơi.
Cô chậm rãi bước đến, trong lòng thầm nghĩ, ở đó chắcsẽ không bị ai quấy rầy. Bây giờ cô rất cần sự yên tĩnh.
Mặc dù mang giày cao gót nhưng tấm thảm dày đã làmgiảm âm thanh tiếng bước chân của cô, phía trước không có vật chắn, cả hànhlang dài hun hút có thể nhìn thấy tận cuối đường. Đột nhiên Tiêu Dĩnh dừng bướcrồi vô thức lùi lại, bả vai va vào bức tường kiên cố khiến cô chau mày vì đau.Cô mím môi, không để mình phát ra một âm thanh nào.
Trên tấm thảm xám bạc đầu hành lang, Đường Hân đangrời khỏi vòng tay Diệp Hạo Ninh, mắt ngấn lệ.
“Hôm nay là ngày vui của Vương Nhược Lâm, em là phùdâu mà sao lại thế này?”. Diệp Hạo Ninh nói khẽ, đưa khăn giấy sang.
“Em biết…”. Đường Hân nhận lấy chiếc khăn giấy, đưatay thấm giọt lệ nơi khóe mắt, ngưng một lát rồi nói: “Em thế này có phải rấtmất mặt, rất thất lễ đúng không? May mà chỉ bị anh trông thấy”.
“Em chỉ thấy tức, lẽ nào em đáng sợ đến mức anh taphải trốn tránh em, ngay cả đám cưới của bạn thân mà cũng không chịu về thamdự?”.
Anh bình thản nói: “Có lẽ cậu ta thật sự có việc,không thể về được”.
“Lý do đó mà anh tin được sao?”. Đường Hân ngẩng đầulên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. “Không cần phải an ủi em như thế! Em hiểu quárõ con người Cù Tử Duy rồi!”. Cô gượng cười: “Anh nói xem, có phải kiếp trướcem nợ anh ta cái gì không?”.
Điệu bộ lúc nói chuyện của Đường Hân mang chút phẫn nộlại phảng phất vẻ ngây thơ, quả thực trông rất giống một người, Diệp Hạo Ninhnheo nheo mắt nhìn cô, bình thản nói: “Anh nhớ em học đại học chuyên ngành vậtlý thiên văn, môn nghiên cứu khoa học như thế sao lại khiến em càng ngày càngmê tín vậy?”.
“Vì hiện giờ, em đang thất vọng não nề. Thậm chí cóđôi lúc, em còn nghĩ rằng nếu kiếp sau đầu thai, em nhất định phải là đàn ôngđể bông đùa, cợt nhả và làm tan nát con tim các cô gái nữa cơ”.
“Ồ, quả là một ý tưởng tuyệt vời!”. Diệp Hạo Ninh quaymặt ra ngoài, nhìn về phía bãi cỏ xa xa, dường như không chú ý đến cô.
Đường Hân mỉm cười: “Thật hiếm khi anh tán đồng quanđiểm của em. Từ nhỏ đến lớn, dường như anh luôn luôn đối nghịch với em, bây giờrốt cuộc đã nhất trí tương đồng!”.
“Hả?”. Anh khẽ nhướng mày, quay đầu lại: “Chẳng lẽ nhưvậy không tốt sao?”.
“Đương nhiên là tốt rồi!”. Đường Hân nghĩ một lúc rồinói: “Tháng sau em đi Australia… Nếu quả thật không được thì đành cắt đứt luônvậy”.
“Chưa đến phút cuối cùng, đừng suy nghĩ linh tinh!”.Anh vỗ nhẹ vào vai Đường Hân: “Cô dâu đang chờ em cùng thay y phục trong phòngnghỉ, em mau đi đi, trốn đi giữa chừng thế này thật làm uổng phí sự tín nhiệmcủa Vương Nhược Lâm”.
“Đợi đã!”. Cô kéo lấy anh: “Mắt em có sưng không?Trang điểm có bị nhòe không?”.
Nhiều năm nay, hai người họ đã quá quen với kiểu nóichuyện và động tác như thế này đến mức trở nên tự nhiên, thế nên Diệp Hạo Ninhchẳng để tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn cô một hồi rồi khẽ cười: “Đừng lo, mọi thứđều tốt cả!”.
Đường Hân lúc này mới yên tâm mở cánh cửa bên cạnh ra,tiến vào trong.
Ánh đèn ở hành lang sáng choang, chiếu rọi mọi hướng,soi tỏ từng biểu cảm của hai người kia, chỉ tiếc là cách nhau quá xa nên TiêuDĩnh không nghe được cuộc trò chuyện của họ, càng không thể nghe rõ những lờinói khe khẽ, riêng tư. Dẫu vậy, Tiêu Dĩnh lại thấy may mắn vì đã đứng xa nhưthế, bởi lẽ những hành động và thái độ thân mật thái quá kia đã đủ để cô cảmthấy không vui vẻ gì.
Chẳng hề phát hiện ra Tiêu Dĩnh, Diệp Hạo Ninh nhẹnhàng đến bên cửa sổ, rút điếu thuốc đặt lên môi, anh cầm chiếc bật lửa, nhưngsau đó bỏ lại vào túi áo. Tay mân mê điếu thuốc, có vẻ anh đang rất buồn chán,vô vị. Thế nhưng Tiêu Dĩnh lại thấy anh như đang suy nghĩ gì đó, bởi một lúclâu sau, anh vẫn không nhúc nhích, dáng đứng bất động của anh như dần dần hòalàm một cùng màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ.
Vô vàn nỗi niềm tâm sự như thế, thật là hiếm thấy.
Cô cứ đứng từ xa, nhìn anh hồi lâu, chưa nỡ cất bướcrời đi.
Có lẽ do máy điều hòa mở quá lớn nên cô cảm thấy lànhlạnh, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, đang chăm chămnhìn gương mặt vô vàn ưu tư của Diệp Hạo Ninh, Tiêu Dĩnh chợt thấy dạ dày hơiđau, rõ ràng cô không uống nhiều rượu nhưng lúc này, cảm giác thiêu đốt cứ từtừ lan ra, thậm chí dần dần dâng trào lên tận lồng ngực.
Cuối cùng cô lấy điện thoại, vừa đi ra ngoài vừa nhấnnút gọi. Không lâu sau nghe thấy giọng nói Diệp Hạo Ninh vang lên. Hai ngườichỉ cách nhau một bức tường, cự li chỉ chừng mười mét.
“Em về đây”. Cô nói.
“Nhưng tiệc chưa kết thúc mà”.
“Em thấy không khỏe”.
Ngỡ Tiêu Dĩnh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn mệtmỏi, ủ rũ lúc trưa, anh hỏi: “Em đang ở đâu?”.
Cô chẳng buồn để tâm đến anh nữa, cũng không muốn nóicâu nào, cơ thể dường như vẫn bị thiêu đốt đến mức đau đớn, cũng chẳng rõ làđau đớn ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy đáng ra mình không nên đến nơi này,hôm nay không nên trở lại đây…
Cô thật sự cảm thấy hối hận. Có lẽ cứ ở thành phố B,tiếp tục tăng ca trong công ty còn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bây giờ.
Bước chân Tiêu Dĩnh nhanh như bay, thoắt cái đã đi quađại sảnh khách sạn, rồi cô chạy ngay ra cửa.
Đang đứng đợi taxi, cô nghe thấy có tiếng bước chân từphía sau đi tới, chưa kịp quay đầu lại thì người đó đã nắm chặt vai cô.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?”. Giọng nói Diệp Hạo Ninhgấp gáp vang lên, nhưng cô không cảm nhận được tâm trạng lúc này của anh.
Tiêu Dĩnh nhìn quanh, khi thấy không có người nào qualại, cô không kiêng nể, đẩy tay anh ra: “Em nói rồi, em không khỏe, phải vềtrước”.
Ánh đèn trước cửa khách sạn chiếu thẳng vào mặt cô,làm lóe lên ánh nhìn tức giận, Diệp Hạo Ninh nhìn cô một lát rồi chau mày, nhẫnnhịn nói: “Được, vậy em nói xem, rốt cuộc em không khỏe chỗ nào?”.
Lại là vẻ mặt hiểu rõ mọi việc ấy, như chắc chắn là côđang nói dối, không chừng anh đang nghĩ cô vô duyên vô cớ kiếm chuyện đây. TiêuDĩnh nhìn sang phía khác, im lặng trong giây lát rồi cười nhạt: “Tối nay, ngườicần anh quan tâm, an ủi nhiều quá đấy nhỉ!”.
Anh sững người: “Ý em là gì?”.
“Không hiểu ư?”. Bản thân cô cũng cảm thấy giọng điệumình lúc này chanh chua như người phụ nữ đang ghen tuông, thế nhưng cô vẫnkhông kiềm chế được. “Em thật sự hơi hối hận vì lần đó không đi cùng để anhgiới thiệu. Người phụ nữ khóc lóc mà anh ôm vào lòng lúc nãy, thật sự em tò mòvề cô ta từ lâu rồi. Cô ta tên là gì? Người đã thân mật với anh như thế, trướcđó còn cùng nhau đi ăn ở nhà hàng là như thế nào?”.
Trông thấy nếp nhăn ở đầu mày Diệp Hạo Ninh càng sâuhơn, Tiêu Dĩnh có cảm giác cô đang ngược đãi chính mình, rõ ràng lòng thấy khóchịu nhưng kiên quyết không dừng lại: “Cô ta chính là người anh từng thích đúngkhông? Hay là hiện giờ vẫn còn thích? Diệp Hạo Ninh, chắc anh hối hận lắm nhỉ?Anh có còn nhớ lần trước đã nói gì trong xe không?”. Cô cười lạnh lùng. “Có vẻnhư anh thật sự coi em là kẻ ngờ nghệch vậy!”.
Tiêu Dĩnh không nói nữa, giơ tay đón ngay chiếc taxiđã đến trước mặt.
Bả vai lại một lần nữa bị kéo lại, cô quay đầu, nhìnlên khuôn mặt Diệp Hạo Ninh đang bị bóng tối che phủ, đôi mắt sâu thẳm, tămtối. Vờ như không trông thấy môi anh đang mím chặt lại, cũng không rõ sức lựctừ đâu mà có, cô gạt tay anh ra, chui ngay vào trong xe.
Cô không màng đến anh, nói với tài xế: “Lái xe đi!”.
Anh lại nhắc lại lần nữa: “Anh bảo em xuống xe!”.
Tiêu Dĩnh vẫn không cử động.
Diệp Hạo Ninh thật sự tức giận, không để tâm đến tiếnghét chói tai của cô, anh nhanh chóng cúi xuống, lôi cô ra khỏi xe, sau đó đóngcửa xe lại, ra hiệu bảo tài xế rời đi.
Anh giữ chặt cơ thể không chịu phục tùng của cô, gằngiọng nói: “Em nhất định phải cãi nhau ở đây sao? Anh không muốn mất mặt!”.
Cô sững người. Anh thừa dịp kéo cô vào thang máy ở lốivào của khách sạn. Đến tầng hầm giữ xe, anh mới buông cô ra.
“Ở đây không có ai cả, em muốn phát điên thế nào cũngđược”.
Tiêu Dĩnh lạnh lùng nhìn anh: “Cứ cho là em thật sựphát điên đi nữa thì cũng là do bị anh ép mà thôi”.
“Ồ, em nói anh nghe xem, anh ép em thế nào nào?”. Tráingược với cô, ngữ khí, giọng điệu của Diệp Hạo Ninh rất nhẹ nhàng, dường nhưanh đang nghiêm túc thảo luận một việc quan trọng, vẻ mặt rất bình thường, duychỉ có đôi mắt dường như đang lấp lóe hai ngọn lửa, biểu lộ nỗi tức giận đangtrào dâng trong lòng.
Thấy cô không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn mình với vẻmặt lạnh lùng, anh nhếch nhẹ khóe môi: “Chuyện của Đường Hân lần trước anh đãnói rồi, anh không muốn nhắc lại nữa. Anh tò mò muốn biết là em chỉ đơn thuầnthiếu niềm tin với anh thôi hay muốn tìm một cái cớ để nổi điên lên? Chẳng phảiđến giờ em mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy, thế nhưng vì sao trước đây,có nhiều thời gian đến thế, em lại tuyệt nhiên không đề cập đến?”. Anh dừnglại, nhìn cô, mỉa mai: “Tiêu Dĩnh, anh thật sự hoài nghi về động cơ của em, lẽnào em định mượn cơ hội này để trở mặt với anh? Sau đó thì sao, em định làm gìnào? Đi tìm Trần Diệu, người trước nay em không thể nào quên đó ư? Nếu thật sựnhư vậy thì anh không thể không nói với em rằng em thật quá nhu nhược, thiếuquyết đoán rồi đấy! Hai năm vừa qua, em không cam tâm tình nguyện sống bên anh,lẽ nào không cảm thấy khó chịu sao? Một dạ hai lòng, đúng là làm khó em quá!Thật ra nếu em muốn đi, chỉ cần nói một lời thôi, Diệp mỗ này tuyệt đối khôngngăn cản em!”.
Là thế ư? Hóa ra anh nghĩ cô như thế!
Đầu cô ong ong, tai ù đi, mắt hoa lên, dường như mọithứ đều trở nên trống rỗng.
Diệp Hạo Ninh rất ít khi nói chuyện như thế, trướcđây, mỗi lần hai người tranh cãi, anh chỉ châm chọc, chòng ghẹo một hai câu rồinhanh chóng rút lui khỏi “cuộc chiến”, như thể anh hoàn toàn không thèm chấpnhặt, tính toán với cô, để cô buồn bực, tức giận một mình. Nhưng giờ đây, TiêuDĩnh nhận ra rằng, anh không muốn nói về chuyện quá khứ, nhưng một khi đã nóira rồi thì từng từ từng chữ đều như lưỡi dao sắc nhọn khiến người nghe thươngtích đầy mình.
Anh tưởng cô chỉ đang kiếm cớ.
Anh ngỡ là cô muốn quay lại với Trần Diệu.
Anh thậm chí không tin rằng sống bên anh hai năm, côđã rất thật lòng.
Nếu thực sự không thật lòng thì sao có thể đau đớn nhưlúc này?
Tiêu Dĩnh đau đớn đến tột cùng, phải mất một lúc, cômới tìm lại được giọng nói. Tiêu Dĩnh nghe thấy tiếng cười nhạt của chính mình,nghe thấy từng từ từng câu nghiến răng hậm hực thốt ra: “Không sai, anh thật làthông minh! Tôi chính là vì anh ta đấy! Thì sao nào? Dù sao thì chúng ta cũngchẳng thể quên được quá khứ, chi bằng kết thúc sớm đi, cho khỏi vướng mắt nhau!Diệp Hạo Ninh, tôi nói cho anh biết, sống cùng anh, tôi chưa bao giờ thấy vuivẻ, hạnh phúc cả!”.
Câu nói của cô vừa dứt, dưới ánh đèn le lói ở tầnghầm, gương mặt người đối diện tái nhợt đi. Tất cả vẻ bình tĩnh, dửng dưng, kiênđịnh, châm biếm trước đây đều phút chốc vỡ vụn. Trên khuôn mặt ấy chỉ còn sótlại đường nét rắn rỏi cùng đôi mắt đen sâu thẳm.
Diệp Hạo Ninh mím môi, trừng mắt nhìn cô hồi lâu rồiphá lên cười, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, rốt cuộc em đã chịu thừa nhận rồi đấy!Cuối cùng em cũng nói thật một lần”.
Chẳng đợi cô nói gì nữa, anh quay người đi về phía xecủa mình. Tiếng sập cửa vẫn còn vang vọng trong tầng hầm. Chiếc xe hú còi lướtqua trước mặt Tiêu Dĩnh, mang theo cơn gió u buồn, lạnh lẽo, mái tóc và mép váycủa cô khẽ lay động.
Tối đó, Tiêu Dĩnhngủ ở khách sạn, sáng hôm sau mới về nhà để thu dọn hành lý, đúng lúc giáp mặtvới người giúp việc theo giờ.
Dì giúp việc trung niên cười: “Lại đi nữa sao? Côngviệc của bọn cháu thật là vất vả quá! Dì thấy Tiểu Diệp cũng thế, từ sáng sớmđã ra khỏi nhà rồi, hình như tối qua không ngủ được thì phải, hút thuốc cũngghê lắm…”. Vừa nói dì ấy vừa đưa chiếc gạt tàn ra rồi đi dọn dẹp thư phòng.
Tiêu Dĩnh liếc mắt nhìn, kéo va li hành lý về phía cô,mỉm cười: “Dì Hoàng, cực cho dì quá, sau này vẫn cần dì để mắt đến nhiều”.
Dì cười híp mắt, nói: “Cái này là bổn phận mà cháu,thật ra làm những việc này dì cũng thấy rất thoải mái!”.
“Dù sao con cũng cảm ơn dì, con đi đây!”. Cô trở lạiphòng ngủ, bỏ chìa khóa vào ngăn kéo tủ đầu giường, chào tạm biệt người giúpviệc rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Những ngày sau đó, Tiêu Dĩnh đến Thâm Quyến công tác,cùng nữ đồng nghiệp ở trong căn hộ hai phòng do chi nhánh công ty sắp xếp. Suốtnửa tháng, không phải ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, bảy tiếng đồng hồ làm việchàng ngày ở đây thoải mái hơn rất nhiều so với ở tổng công ty, chỉ tiếcrằng thành phố này không có nhiều điểm vui chơi. Có lúc nằm ườn trên sofa vôvị, nhàm chán, Tiêu Dĩnh than thở: “Bây giờ cho mình đi công tác ở Lệ Giang haylà Đại Lý cũng được, hoặc là Tây Song Bản Nạp, Trương Gia Thế, bất kì nơi đâucũng đều tốt hơn ở chỗ này”.
Cô bạn đồng nghiệp cười: “Cậu phải xác định rằng đicông tác thì miễn đi du lịch!”.
“Có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi được mà. Cậu đừng trắngtrợn đập tan mộng tưởng của mình như thế có được không?”.
“Giấc mộng của cậu không thực tế chút nào, có mộngnhiều cũng chẳng ích gì đâu!”. Cô ấy nói một cách phũ phàng rồi thuận miệngngâm nga: “Đời người như giấc mộng…”.
“Ấy, đây là bài hát của ai thế, sao mình chưa từngnghe qua nhỉ?”.
Cô ấy cười ha ha: “Của mình chế đấy!”.
Tiêu Dĩnh không thấy đời người tựa như giấc mộng, nếuthật sự là giấc mộng thì tốt rồi, nhưng những gì đã xảy ra đều là thật, dù đãnhiều ngày trôi qua nhưng tất cả vẫn như đang bày ra ngay trước mắt.
Không thể quên đi được.
Cô không tài nào quên được lúc cô và Diệp Hạo Ninh kẻnói qua người nói lại những lời lạnh lùng, đẩy mối quan hệ của hai người đếnđiểm đóng băng.
Mười lăm ngày ròng rã, một cuộc điện thoại cũng khôngcó, thậm chí cô không rõ anh đã trông thấy hai chùm chìa khóa cửa trong ngănkéo tủ hay chưa, cô chỉ biết rằng khi trở về căn hộ của mình, dường như trongtừng ngóc ngách vẫn lưu lại đầy ắp những dấu vết sinh hoạt hàng ngày của anh.
Đôi dép lê, quần áo trong tủ, kem cạo râu trong phòngtắm, thậm chí chiếc cốc chuyên dùng để uống trà trên bàn nữa…
Đều là những thứ hai người cùng đi mua.
Con người Diệp Hạo Ninh dở dở ương ương, bảo rằng chếtcũng không dùng cặp ly khắc hình đôi mèo mà cô mua về, cứ giễu cợt cô, thậm chíthà dùng bát uống nước chứ nhất định không chịu khuất phục. Cuối cùng cô phảiđi ra siêu thị, cố ý chọn một chiếc cốc thủy tinh thật tầm thường để báo thùanh. Cô cười nhạo: “Người đâu mà cứng nhắc, chẳng hề có sở thích gì cả!”.
Anh không vội phản bác, chỉ đưa tay đặt lên eo cô, kéocô về phía trước, ghé bên tai cô cười gian, thì thầm: “Tối nay anh sẽ cho embiết “sở thích” của anh, thế nào?”.
Giữa chốn công cộng, cử chỉ mờ ám như vậy ngay lập tứcthu hút ánh nhìn của vô vàn người xung quanh. Tiêu Dĩnh định huých cùi chỏ vàoanh nhưng chẳng thể nhúc nhích gì được, còn hơi thở của anh không ngừng phà vàobên cổ cô.
Cô phải vờ nổi giận, anh mới tỉnh bơ buông cô ra, rồinhư không có chuyện gì, mỉm cười dịu dàng với nhân viên thu ngân: “Bao nhiêutiền vậy?”. Giọng nói của anh khiến cô gái ấy thất thần, ngây người ra, hai máửng đỏ, mấy giây sau mới vội vàng quay lại kiểm tra giá tiền. Tiêu Dĩnh trừngmắt nhìn anh, thầm rủa anh là kẻ “gây họa”.
Tại sao anh lại nghĩ rằng cô chưa bao giờ thật lòngvới anh chứ? Ngay cả khi cô đã chính thức nói lời chia tay với Trần Diệu, anhvẫn trước sau như một cho rằng cô không thể nào quên được quá khứ.
Thật nực cười!
Trong hôn nhân, hai người cần yêu thương và tin tưởnglẫn nhau, có lẽ cả anh và cô đều không phải là những người tham dự có đủ tưcách.
Sau khi thu dọn, sắp xếp tất cả những vật dụng củaDiệp Hạo Ninh vào thùng, Tiêu Dĩnh bấm số gọi đi. Những âm thanh đầu tiên cônghe thấy ở đầu dây bên kia là tiếng soàn soạt nhè nhẹ, dường như là tiếng mưarơi, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí ở thành phố B vẫn còn vươnglại chút mát mẻ cuối thu.
Không hỏi anh đang ở đâu, cô chỉ nói: “Khi nào anh đếnlấy đồ?”.
Diệp Hạo Ninh thản nhiên hỏi: “Đồ gì?”.
Hình như anh đang lái xe, có cả tiếng còi xe vọng lạinữa. Cô nhìn chăm chăm vào thùng hành lý ở góc tường: “Quần áo, giày dép, nhữngvật dụng linh tinh khác của anh, em thu dọn xong cả rồi”.
Diệp Hạo Ninh im lặng trong chốc lát, sau đó lạnh lùngnói: “Tạm thời anh không rảnh”.
Cô cố kìm nén: “Nhà em nhỏ, không có chỗ chứa đâu”.
“Vậy thì tùy em xử lý!”.
“Vứt đi thì sao?”
Tiêu Dĩnh cười nhạt, không ngờ Diệp Hạo Ninh chẳng nóichẳng rằng, ngắt luôn điện thoại. Chỉ nghe thấy tiếng “tút tút” không ngừng, côsững người, sau đó ném chiếc điện thoại lên gối để trút cơn giận.
Diệp mẫu ngồi sau xe, thấy Diệp Hạo Ninh vứt tai nghebluetooth sang một bên, đôi mắt lạnh lùng, u ám phản chiếu trong gương chiếu hậu,bà hỏi: “Giọng con sao lạ vậy, con vừa nói chuyện với ai thế?”.
Diệp Hạo Ninh chỉ mím môi, nhìn thẳng về phía trước,không đáp trả.
Diệp mẫu im lặng một lát rồi hỏi: “Tiểu Dĩnh gần đâybận gì thế? Lâu rồi không thấy nó về”.
“Hình như đi công tác”.
“Hình như? Cả con cũng không rõ ư?”.
“Dạo này con cũng bận”.
“Đừng có lấy cái cớ đó, nói thật đi, hai đứa có phảiđã xảy ra chuyện gì không?”.
Đợi đến lúc xe chầm chậm đỗ trong khuôn viên trướcnhà, Diệp Hạo Ninh mới quay đầu lại: “Không có đâu, mẹ đừng nghĩ lung tung!”.
Diệp mẫu cười: “Con không chịu nói thật, đương nhiênmẹ phải đoán già đoán non rồi. Thật ra đã có lúc, mẹ nghĩ con và Tiêu Dĩnh quennhau không lâu, hiểu nhau rõ đến đâu chứ? Sau khi cưới, đụng chạm cũng là chuyệnkhó tránh khỏi…”.
“Mẹ!”. Diệp Hạo Ninh mở cửa cho bà, đồng thời cắtngang câu chuyện: “Việc này con tự xử lý được, mẹ vào nhà đi, con còn phải vềcông ty họp”.
“Mẹ thấy con mấy ngày nay hình như rất bận”. Diệp mẫuxuống xe, nhìn con trai chăm chú, không quên dặn dò: “Thời tiết không tốt, láixe cẩn thận chút nha con!”.
“Con biết rồi ạ”.
Xe chạy men theo sườn dốc, phóng vút đi trong màn mưa.
Cuộc họp khẩn cấp kéo dài gần ba giờ đồng hồ, các giámđốc điều hành của công ty và những nhân viên cấp cao, cấp thấp của phòng kếtoán đều ngồi trước bàn họp. Không rõ từ lúc nào, phòng họp trở nên lặng ngắtnhư tờ, mọi người đều câm như hến, không dám phân tâm, tất cả đều liếc nhìnngười đang ngồi trên ghế chủ tọa.
Bình thường Diệp Hạo Ninh rất ít khi nổi giận nên lúcnày, trông sắc mặt anh, mọi người đều hiểu sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Cuối cùng, giám đốc phòng tài vụ cũng trầm giọng nói:“Diệp Tổng, xin cho tôi thời gian ba ngày, nếu như đến lúc đó vẫn chưa tìm rangười đã tiết lộ bản báo cáo tài chính của công ty, tôi sẽ gửi ông đơn xin từchức”.
Diệp Hạo Ninh không nhìn anh ta, phẩy tay: “Cứ vậy đi,tan họp!”.
Đến khi mọi người lục tục giải tán, Diệp Hạo Ninh mớidựa người vào ghế, xoa xoa sống mũi, nối máy gọi điện thoại nội bộ.
Không lâu sau, thư ký gõ cửa, tiến vào trong, anh hỏi:“Bên phía thành phố B có động tĩnh gì không?”.
“Tổng giám đốc công ty W nửa tiếng trước đã đích thângọi điện thoại lần nữa, vẫn hi vọng có thể gặp mặt ông, ông ta đã biết chuyện củachúng ta nên tỏ ra rất hoang mang về sự hợp tác sau này của đôi bên”.
Diệp Hạo Ninh nhắm mắt lại, mệt mỏi trả lời: “Ờ”.
Thư ký nhìn anh một cách e dè, không biết phải nói gì.
Anh im lặng trong giây lát rồi nói: “Đặt vé máy bayngày mai đến thành phố B giúp tôi!”.
“Nhưng chiều mai ông còn có cuộc thảo luận với cụcThuế nữa, e là không kịp”.
“Vậy thì ngày kia!”. Diệp Hạo Ninh mở mắt, đứng dậy,đi ra đến cửa thì đột ngột dừng lại: “Còn nữa, đặt phòng cho tôi ở khách sạnluôn!”.
“… Vâng!”. Khẽ ngây người nhưng cô thư ký thông minhngay lập tức đáp lại.
Đến ngày hôm sau đi làm, Tiêu Dĩnh mới biết được sựtình.
Ti vi hay tiểu thuyết đều đã đề cập đến chuyện phụ nữthì thầm to nhỏ trong nhà vệ sinh nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi đi làm,cô chứng kiến việc này. Lúc đó, dăm ba nữ đồng nghiệp đứng túm tụm trước bồnrửa mặt, sửa lại dung nhan, cô nghe thấy một người đột ngột nói rất thần bí:“Dự án khu Golf Resort có khả năng bị mắc kẹt rồi”.
Người đứng cạnh hỏi với vẻ tò mò, hiếu kì: “Hả, saothế?”.
Ngươi tung tin đồn chính là thư ký của sếp: “Nhỏ tiếngthôi! Nghe nói đối tác của công ty chúng ta đang gặp vấn đề về thuế, tình hìnhcụ thể thế nào thì tôi không rõ, nhưng tổng giám đốc rất coi trọng việc này,tối qua, sau khi tan ca còn gọi điện thoại mấy lần luôn”.
Tiêu Dĩnh đã đi ra đến cửa liền dừng bước, quay đầulại thì nghe thấy một người nói: “Vị tổng giám đốc Diệp ấy đến công ty chúng tarồi đấy, vừa trẻ vừa đẹp trai, lại có sự nghiệp, quả là “ hàng” cao cấp!”.
“Đúng thế, không biết anh ta kết hôn chưa nhỉ?”.
“Nghe đâu đã có vợ rồi”.
“Là ai?”.
“Không rõ lắm…”.
Nhận ra hướng bàn luận đang chuyển về mình, Tiêu Dĩnhvội vàng kéo cửa, đi khỏi đó.
Ra ngoài, cô liền gọi cho Diệp Hạo Ninh, nhưng tổngđài thông báo rằng đối phương đã khóa máy, ngay cả số điện thoại riêng cũngkhông gọi được, cuối cùng Tiêu Dĩnh đành phải gọi về nhà mẹ chồng.
Phản ứng của Diệp mẫu lại rất bình thường, bà điềm đạmhỏi: “Gần đây có phải con rất bận không? Tối qua Hạo Ninh nói con đi công tác”.
“Vâng ạ, con mới từ Thâm Quyến về”. Tiêu Dĩnh thấy nhẹnhõm đi một chút rồi hỏi bâng quơ: “Mẹ, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”.
“Tất nhiên rồi. Chỉ có con là lâu quá rồi không vềnhà. Mẹ và bố mấy ngày nay vẫn nhắc đến con”.
“À”. Cô hơi mất tập trung, có lẽ mẹ chồng cũng chẳngrõ việc ở công ty Diệp Hạo Ninh nên cô chỉ nói: “Gần đây con khá là bận, bố mẹphải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy ạ!”.
“Ừ, con cũng vậy!”.
Một lúc sau, cô lại gọi theo số di động của Diệp HạoNinh, lần này liên lạc được nhưng lại chẳng có người nghe máy, cuối cùng vẫn làgiọng nói của cô trực tổng đài: “… Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”. Thếnày thì cũng chẳng khác gì khóa máy cả.
Tiêu Dĩnh gọi lại hai, ba lần nữa, kết quả lần nào cũngthế. Cuối cùng cô đành từ bỏ ý định, ủ rũ, não nề quay về phòng làm việc, ngồingây người ra.
Trước nay cô không rõ việc làm ăn của anh, lại chẳngquan tâm lắm, ngay cả dự án triển khai khu resort với công ty cô cũng là saukhi hai bên ký kết hợp đồng cô mới biết. Thế nhưng lúc nãy, nghe đồng nghiệpnói về vấn đề thuế má, có lẽ đó không phải là chuyện đùa, thậm chí đến cả sếpcủa cô cũng xem trọng thì cô thật sự muốn biết Diệp Hạo Ninh sẽ xử trí ra sao.
Hơn sáu giờ tối, Tiêu Dĩnh có điện thoại.
Lúc đó, Tiêu Dĩnh đang chen lấn trên xe bus công cộng.Hôm nay tan ca trễ, lại đúng giờ taxi chuyển ca, tâm trạng cô lại khác thường,vừa đợi vài phút trên vỉa hè đã mất hết kiên nhẫn, thế là cô tức giận leo lênxe bus. Sau đó thì mọi việc trở nên thế này đây, không khác gì cá đóng hộp, bịchen lấn đến mức ngay cả điện thoại cũng không cầm được.
Thấy tên người gọi, cô vội vàng ấn nút nhận, rồi nghethấy Diệp Hạo Ninh hỏi: “Em tìm anh à?”.
Vẫn giọng điệu bình thản quen thuộc, cô thở phào nhẹnhõm. Nhưng cô lập tức chau mày, tức giận nói: “Sao em gọi cả buổi chiều màkhông nghe vậy?”.
Dường như Tiêu Dĩnh nói quá hăng nên những người xungquanh đều quay đầu nhìn. Cô vất vả quay người lại để tránh ánh mắt của bọn họ,nhưng chẳng rõ vì trong xe quá ồn hay là giọng của Diệp Hạo Ninh quá thấp nêncô chẳng nghe rõ anh nói gì.
“Cái gì?”. Cô chuyển điện thoại sang tai bên kia rồihỏi.
“Tìm anh có việc gì?”.
Nhớ đến mối quan hệ bị đóng băng lúc trước, cô bấtgiác có chút do dự, đã đến nước này rồi, có cần quan tâm nữa không?
Trong khi cô đang đắn đo, cân nhắc, Diệp Hạo Ninh đãlạnh lùng nói: “Nếu như em gọi điện thoại để nhắc anh đến lấy quần áo thì thôiđi, bây giờ anh không có thời gian rỗi để đôi co với em chuyện này. Muốn xử lýthế nào, em cứ tự định đoạt!”. Nói xong, anh ngắt luôn điện thoại.
Chưa kịp nói nửa câu thì cô đã bị chặn họng, lên khôngđược, xuống cũng không xong, lại bị kẹp chặt đến mức vừa ấm ức vừa khó chịu.
Tối đó, cô kể đoạn đối thoại ấy cho Hứa Nhất Tâm nghe,Hứa Nhất Tâm suy nghĩ một hồi mới nói: “Xem ra vì thường ngày cậu hay nổi giậnvô cớ nên anh ấy mới có tư duy theo quán tính như thế”.
Tiêu Dĩnh hậm hực: “Mình đúng là ăn no chẳng biết làmgì nên mới nghĩ đến việc gọi điện thoại hỏi thăm tình hình công ty của anh ấy.Liên quan gì đến mình chứ? Đúng là tự mua việc vào thân mà!”.
“Sao cậu không nói thật với anh ấy? Cứ để anh ấy hiểulầm cậu vẫn còn tình cảm với Trần Diệu, sau này tính sao đây?”.
“Anh ta nói mình viện cớ cãi nhau để chia tay, thật ramình thấy anh ta mới là người như thế. Anh ta trước nay vẫn chẳng tài nào quênđược người phụ nữ ấy, cặp đồng hồ tình nhân cứ đeo không chịu đổi, ngay cả muaquà cưới cũng đi chung với nhau, làm như mình không biết gì ấy, huống hồ, hômđi đám cưới, bọn họ thân mật với nhau đến thế… Có lẽ Trần Diệu mới chính là cáicớ của anh ta, còn mình chẳng qua là vừa đúng lúc thuận theo, cho anh ta đượcdịp mãn nguyện mà thôi!”.
Tiêu Dĩnh ngưng một lát rồi nói với vẻ ủ rũ, chánchường: “Có lẽ ngay từ đầu bọn mình không nên cưới nhau, mỗi người cứ nghĩ vềmột người khác, hôn nhân thế này căn bản đã không bình thường, vì vậy cũngchẳng có giá trị để tiếp tục tồn tại nữa”.
Hứa Nhất Tâm kinh ngạc nói: “Cậu đừng có mà suy nghĩngốc nghếch!”.
Không thèm để ý đến lời bạn, cô lôi điện thoại di độngra nghịch một hồi, thật ra trong lòng vô cùng buồn bã, khó chịu, cuối cùng cônhấn nút gửi đi một hàng tin nhắn.
Cách đó mấy trăm km, ở thành phố C, trời mưa cả ngàykhông ngớt, vách ngăn kính hình vòng cung nghiêng 270 độ lúc này càng giống nhưmột vũng nước trũng rộng lớn, ánh đèn trong suốt trong phòng chiếu lên bề mặtkhiến nó trở nên sáng lấp lánh.
Khi điện thoại kêu “bíp” một tiếng cũng là lúc giámđốc phòng tài vụ vừa kết thúc bài phát biểu trong văn phòng của tổng giám đốc.Trông thấy Diệp Hạo Ninh nghiêng người lấy di động ra, anh ta liền im lặng chờđợi.
Phía dưới tòa nhà cao mười mấy tầng là hàng vạn xe cộđang chen nhau như mắc cửi, ánh đèn ô tô như ngưng đọng thành một mảng mơ hồtrong đêm tối.
Ba vị lãnh đạo cấp cao ngồi bên nhau, họ đều hiểu rằngrằng tạm thời không nên nói lời nào. Không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Ánh mắt lặng lẽ lướt trên màn hình, dường như rất lâusau, Diệp Hạo Ninh mới buông điện thoại xuống, ngẩng mặt lên, ánh mắt ra ý vớingười đối diện rằng “Tiếp tục đi!”.
Giám đốc Tài vụ đáp: “Vâng”, sau đó tiếp tục nói: “Vềviệc lần này, có người trong nội bộ công ty ta đã tiết lộ thông tin ra ngoài,sự cân nhắc cuối cùng của chúng tôi là…”.
Diệp Hạo Ninh lắng nghe một lúc rồi lạnh lùng đứngdậy, bước đến trước vách ngăn kính, ánh đèn neon hắt vào anh, để lại trên thảmmột bóng người thon dài. Anh xoay lưng lại với các lãnh đạo khác đang trình bàychi tiết về những đối sách để giải quyết vấn đề. Mười mấy phút sau, khi họ đãphát biểu xong, tư thế của anh vẫn giữ nguyên, không động tĩnh gì, dường nhưanh đang có tâm sự.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, chẳng ai hiểuđược lúc này, anh đang suy nghĩ điều gì, nhất loạt nhìn về phía anh, chờ đợiquyết sách cuối cùng.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn hơn, càng xối xả hơn,khiến bóng hình và gương mặt của những người tan ca trở nên mơ hồ. Sau một hồilâu im lặng, Diệp Hạo Ninh quay người lại, nói: “Cứ làm theo những gì vừa mớithảo luận, những việc khác sẽ do tôi đích thân xử lý. Trễ rồi, các anh về trướcđi!”.
Khi mọi người giải tán, anh quay trở lại bàn làm việc,châm thuốc. Vừa hút được hai hơi, cảm thấy không chịu đựng được nữa, anh dậptắt điếu thuốc rồi cầm lấy chiếc điện thoại di động.
Tin nhắn lúc nãy kì thực chỉ có vỏn vẹn một hàng chữnhưng anh chau mày, chẳng rõ là xem trong bao lâu, cuối cùng anh ném mạnh chiếcđiện thoại vào bức tường trắng xóa như tuyết, vỡ tan tành.
Toàn bộ linh kiện điện thoại văng vung vãi trên thảmkhiến cô thư ký vừa bước vào để giao biên bản cuộc họp phải giật mình, đứngngây tại cửa phòng, không dám cử động.
Anh liếc mắt nhìn cô rồi lặng lẽ sải bước đi ra.
Thứ bảy, vừa sáng sớm, nhân viên bảo vệ tòa nhà đã đếngõ cửa.
“Cô Tiêu, phí gửi xe tháng này khi nào cô trả vậy?Thật ra đã đến hạn đóng rồi nhưng mấy hôm trước, nhà cô chẳng có ai cả nên hômnay tôi phải lên đây hối thúc cô”.
Tiêu Dĩnh vẫn còn mơ màng, không suy nghĩ gì, liền gậtđầu, nói: “Một lát nữa tôi sẽ xuống nộp”. Đến khi đóng cửa lại, cô mới sực nhớra chiếc xe đó là của Diệp Hạo Ninh, tuy là tin nhắn tối qua anh vẫn chưa trảlời nhưng biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ đến đây lái nó đi, đem cả hành lý điluôn, tiện thể đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này.
Tối qua, sau khi nói chuyện với Hứa Nhất Tâm, cô thấythất vọng về cuộc sống hiện tại và về mối quan hệ của hai người, cô cảm thấyvừa bắt đầu đã là sai lầm, thấy tương lai không chắc chắn, đầu óc rối như tơ vònhưng trong lòng thì lại trống rỗng.
Lúc đi đóng tiền, Tiêu Dĩnh nhận được điện thoại củaTrần Diệu, cô thật sự có chút bất ngờ vì từ sau hôm đó, gần như họ không cònliên lạc với nhau nữa.
“Tối nay có buổi tiệc thịt nướng nho nhỏ, em có đikhông?”.
“Với ai?”.
“Vài người bạn học. Hứa Nhất Tâm không nói với em sao?”.
Hình như tối qua Hứa Nhất Tâm có nhắc đến, chỉ có điềulúc đó, tâm hồn cô đang ở trên mây nên không nhớ gì cả.
Dù sao cũng chẳng có việc gì, nhóm bạn học cũ lâu ngàychưa gặp nên cô đồng ý luôn.
“Vậy thì tối anh đến đón em”, dường như sợ cô hiểulầm, anh nói tiếp: “Mỗi bạn nam đều được phân công nhiệm vụ phụ trách đưa đónbạn nữ gần nhà mình nhất”.
Mà gần nhà cô nhất lại là anh.
Hai bếp nướng đặt ở sườn đồi trong một nông trại – nhàngười thân của một bạn trong nhóm.
Mười người cùng uống bia, ăn cánh gà. Trong vườn cóvài cây táo, tuy rằng đã qua mùa kết trái nhưng tán lá rất sum suê, trên cànhvẫn còn những quả táo đỏ au, tròn lẳn, chín mọng. Tuy sống cùng một thành phốnhưng cơ hội tụ tập, gặp mặt chẳng có nhiều, khó khăn lắm mọi người mới tụ họpbên nhau nên cả bọn hàn huyên tâm sự, tất tật những chuyện cũ bao nhiêu năm vềtrước đều được lật lại, những việc nhỏ nhặt vốn dĩ không đáng nhắc đến thì naylại trở thành đề tài nói chuyện, mọi người tán dóc rất vui vẻ, đôi lúc tiếngcười vọng ra xa, xuyên qua hàng rào và lá cây, bồng bềnh trôi trong màn đêm sâuthẳm.
Tiêu Dĩnh ngủ thiếp đi từ lúc nào, hình như trước đóvẫn còn uống bia trong sân vườn, vậy mà khi mở mắt ra, cô đã thấy mình đang nằmtrên chiếc giường lớn trong phòng.
Bên ngoài trời tối đen, Hứa Nhất Tâm ngủ rất say bêncạnh, cô nhẹ nhàng gọi vài tiếng nhưng chẳng thấy cô bạn phản ứng gì, cuối cùngđành bước xuống giường một mình.
Tối qua, do ăn linh tinh, lại uống không ít bia nêngiờ cô lại đau dạ dày.
Tiêu Dĩnh muốn đi kiếm thuốc uống nhưng xung quanhbóng đen bao trùm, có lẽ mọi người đã ngủ cả rồi. Luồng khí lạnh dường như đangthấm qua áo, xuyên vào da. Cô thấy toàn thân lạnh toát, dạ dày đau dữ dội, mỗibước đều như bị co rút. Khó khăn lắm cô mới tìm được lối ra, chợt có người khẽvỗ vào vai.
Cô giật mình, run rẩy, đồng thời thốt lên tiếng “Á”ngắn ngủi.
Bàn tay người ấy vô cùng mềm mại kéo cô lại gần, thấpgiọng nói: “Đừng sợ, là anh mà”.
Giọng nói quen thuộc, ngay cả hơi thở cũng quen thuộc.
Trần Diệu!
Tiêu Dĩnh bất giác thở hổn hển, khẽ khom người, vầngtrán toát mồ hôi lạnh: “Suýt chút nữa em bị anh dọa cho chết khiếp”.
“Nửa đêm nửa hôm, em chạy ra ngoài làm gì?”.
Thật ra cô cũng đang muốn hỏi ngược anh, đêm hôm khuyakhoắt anh không ngủ ra đây làm gì, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: “Em bị đau dạdày, anh có thuốc không?”.
Trần Diệu vội vàng đỡ cô đứng vững, hơi khó xử: “Khôngcó. Đau lắm à? Hay là anh gọi mọi người dậy, hỏi xem có ai mang thuốc theokhông nhé!”. Anh ân cần cúi người xuống, giọng nói trầm trầm dịu dàng lướt quatai cô.
Trong màn đêm đen, ánh trăng bị áng mây lững lờ chekhuất, chỉ để sót lại tia sáng trong suốt trôi nổi trên mặt đất. Một tay TiêuDĩnh ấn vào phần dạ dày, tay kia được anh nắm chặt, gương mặt anh ghé sát ngaytrước mắt nhưng hình bóng vẫn mơ mơ hồ hồ, cả hơi thở, giọng nói cũng không rõràng. Đôi lúc, Tiêu Dĩnh tưởng như chúng vọng lại từ một nơi xa xăm, vừa thânthuộc lại vừa vô cùng xa lạ.
Cuối cùng họ vẫn phải đánh thức mọi người dậy mới maymắn tìm được thuốc trị đau dạ dày cấp tính trong túi xách một người.
Trước khi cô uống thuốc, Trần Diệu do dự: “Nếu nhịnđược thì nhịn, đừng uống thuốc bừa bãi! Hay là anh đưa em xuống núi, đi bệnhviện nhé!”.
Cô mỉm cười, nuốt viên thuốc vào rồi nói: “Em thườngbị thế này, uống thuốc là khỏe lại thôi!”.
Anh nhìn cô rồi không nói lời nào nữa. Bởi lẽ theo nhưanh biết, trước đây Tiêu Dĩnh không kiêng ăn thứ gì mà chẳng bao giờ cảm thấykhó chịu, dạ dày rất tốt. Khi đó, anh thường cười, trêu cô: “Sao em ăn giỏithế, sau này chắc anh không nuôi nổi mất!”. Nhưng đó chỉ là lời nói đùa, anhvẫn ngỡ rằng mình sẽ chăm sóc, nuôi dưỡng cô cả đời. Lẽ đương nhiên thôi!
Nhưng chính anh là người dứt bỏ cô, năm ấy, anh cứ thếngoảnh mặt đi, cuộc sống sau đó của cô anh chưa từng tham dự vào, và hiển nhiêncả dạ dày của cô trở nên mẫn cảm từ lúc nào anh cũng không thể biết.
Quãng thời gian chỉ hai năm nhưng anh lại có cảm giácnhư đã bỏ qua cả cuộc đời.
Lần này, uống thuốc xong, tình hình chẳng có chuyểnbiến gì nhiều, vì thế nên khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Dĩnh đã bị nhét vàotrong xe.
Hứa Nhất Tâm kiên quyết đòi đi cùng nhưng Trần Diệunói: “Mọi người cứ ở lại, việc gì cần làm cứ làm, định vui chơi thêm cả ngàynữa mà, có tôi đưa cô ấy đi là được rồi!”.
Tiêu Dĩnh tựa đầu vào cửa xe, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ývới sự sắp xếp này. Hứa Nhất Tâm đành từ bỏ ý định, nhưng trước khi xe chạy vẫnkhông quên dặn dò: “Đi đường núi, lái xe phải cẩn thận đấy!”.
“Mình biết rồi!”. Trần Diệu đáp.
Đường núi nhỏ hẹp, quanh co, khúc khuỷu. Sương mù buổisớm phủ dày đặc núi rừng. Tuy lúc này, đường rất vắng nhưng Trần Diệu không dámchủ quan, chăm chú lái xe, thi thoảng liếc sang người bên cạnh.
“Vẫn thấy khó chịu à?”.
Đây là câu hỏi lần thứ N rồi, Tiêu Dĩnh đột nhiêncười: “Đỡ nhiều rồi”.
Trần Diệu cũng cười: “Có phải em thấy anh rườm rà lắmkhông?”.
“Không có”. Dịu dàng thế này, thật chẳng khác trướcđây là bao. Chia tay nhau đã lâu như vậy, vẫn ngỡ rằng sẽ nhớ nhung, thế nhưnggiờ đây cô chợt nhận ra rằng mình đã chẳng còn cảm thấy quen thuộc nữa rồi.
Có lẽ bởi trong lòng thật sự thoải mái nên mới có thểlàm được như vậy, Tiêu Dĩnh bất giác thở phào nhẹ nhõm, trông ra ngoài cửa sổ,nhìn vách núi rừng cây lướt qua, màu xám xịt cùng sắc xanh đan chéo vào nhautrong màn sương mù mờ ảo.
Khi xe xuống đến chân núi, Tiêu Dĩnh vẫn thất thầnnhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”. Trần Diệp hỏi.
Quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt dịu dàng của người đốidiện, cô bất chợt ngây người, trong giây lát không thốt nên lời. Đang nghĩ xemnên trả lời anh thế nào thì cô thấy từ ngã ba trước mặt phóng ra một chiếc xetải.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến không ai kịp trở tay…
Có lẽ do mất kiểm soát, chiếc xe hàng đang lao về phíahọ với tốc độ cực nhanh. Phía trước là bùng binh, tránh cũng chẳng tránh được,cô chưa kịp nói “Cẩn thận!” thì Trần Diệu đã đạp phanh, đồng thời bẻ mạnh vôlăng về bên phải, đầu xe bên trái đâm mạnh vào xe tải chở hàng.
Tựa như ánh chớp lóe lên, Tiêu Dĩnh cảm thấy chiếc xeđang rung chuyển, cả người cô đập mạnh vào cánh cửa, đầu óc quay cuồng, giâyphút ấy, cô kịp thấy một dáng hình đè lên người mình, sau đó thì hoa cả mắt.“Bộp”, túi hơi an toàn bật ra, làn khói trắng tỏa ra mù mịt.
Một dòng máu tươi chảy dài trên mặt Tiêu Dĩnh, nhanhchóng nhuộm đỏ cả vạt áo. Cô muốn nhấc tay lên lau nhưng không cử động được,ngay cả người đang đè lên cô cũng chẳng nhúc nhích. Cô muốn thét lên nhưng chỉcó thể thở hổn hển, ngực như bị một tảng đá đè vào, chẳng những cướp đi hơi thởmà dường như cũng lấy đi cả khả năng tư duy của cô nữa. Cô cắn chặt răng, muốnkéo gương mặt anh sang để nhìn nhưng bỗng thấy đau nhói, rồi cô lịm đi.
…
“Cô ơi, cô tỉnh chưa?”.
Ai đang nói vậy?
Tiêu Dĩnh cố gắng mở mắt, chẳng rõ phải mất bao lâumới nhìn rõ được nhưng cô chỉ thấy trần nhà trăng trắng, đèn trần rọi xuốngkhiến cô lóa mắt.
Không lâu sau, xung quanh vang lên tiếng bước chân,dường như có cả tiếng người, còn có người đang cúi xuống nhìn cô nữa.
Đó là một người trẻ tuổi với đôi mắt trong suốt màu hổphách: “Cô Tiêu, cô có nghe rõ tôi nói gì không? Bây giờ cô thấy thế nào? Cóchỗ nào không ổn không?”.
Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt lạ lùng ấy, rồi sực nhớra: “Trần Diệu đâu? Anh ấy đang ở đâu?”. Cô bất giác cúi xuống nhìn cánh tay,nó đã được băng bó bằng gạc trắng nên không còn khiến người ta thấy kinh hoàng,khiếp sợ vì máu.
Nhưng lúc nãy thật sự chảy máu rồi.
Kì thực cô không phân biệt được vừa rồi máu chảy xuốnglà của Trần Diệu hay của cô nhưng cô biết rõ vị trí ngồi của anh chịu va đậpmạnh nhất. Dòng máu đỏ tươi, ấm nóng khiến cô chẳng dám chạm vào, vậy mà khithấm vào da lại thấy lạnh đến thấu xương.
Tiêu Dĩnh muốn đứng dậy nhưng mới cử động được mộtchút, cô đã thấy choáng váng, nằm bên mép giường, bắt đầu nôn mửa.
Vị bác sĩ trẻ tuổi cùng y tá giữ lấy cô và nói: “Cô bịchấn động não nhẹ, hiện giờ không được cử động”.
“Nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu?”. Cô thấy đầu ócquay cuồng, ngẩng đầu lên nhìn, mắt mờ đi, cô thở dốc. “Người được chuyển vàocùng với tôi, anh ấy đang ở đâu? … Anh ấy thế nào rồi?”.
“Chúng tôi đang cấp cứu, tình hình cụ thể chưa rõlắm!”.
Cô nắm chặt áo anh ta, quát: “Cái gì mà không rõ chứ?Anh là bác sĩ, sao lại không biết rõ chứ? Anh nói tôi xem, anh ấy bị thương thếnào? Rốt cuộc có nguy hiểm không…?”.
Giá truyền dịch lắc lư mạnh rồi đổ xuống, làm đổ luônkhay thuốc đặt trên tủ thấp ở đầu giường, khay đựng dụng cụ loảng xoảng rơi vỡkhắp trên mặt đất. Tiêu Dĩnh liếc nhìn, mặt không biến sắc, nhanh chóng lộtmiếng băng dính trên mu bàn tay, đầu kim tiêm bị giật ra vẫn còn đọng lại nhữnggiọt máu đỏ tươi, nổi bật trên làn da trắng tái.
“Cô Tiêu, hiện giờ cô không thể xuống giường!”. Bác sĩvội vàng bước sang ngăn lại nhưng bị cô đẩy ra.
Cô gắng gượng bước xuống, loạng choạng đi ra ngoài,đầu óc choáng váng đến mức muốn nôn mửa, mắt nhòa đi, không nhìn rõ đường nhưngcô vẫn lao về phía trước. Cánh tay bị thương đau đớn vô cùng, có thể là doxương hoặc gân đã bị tổn thương hoặc vì chảy máu quá nhiều nhưng cô chẳng mấyđể tâm. Lúc này cơn đau khiến cô càng tỉnh táo hơn.
Nỗi đau đớn thể xác ấy không bằng một phần nỗi đautrong lòng cô lúc này.
Tiêu Dĩnh lao ra ngoài như phát điên, chỉ muốn biếthiện tại Trần Diệu ra sao, trước lúc bất tỉnh cô vẫn còn cảm nhận rất rõ trọnglượng cơ thể anh dồn hết lên người cô, lúc đó anh dường như chẳng còn chút sứclực nào, không cử động, tựa như đã mất hoàn toàn sức sống.
Anh làm sao lại có chuyện được cơ chứ, lại càng khôngthể chết được!
Cô có cảm giác mỗi bước đi của mình lại làm con timthêm đau đớn, cả người như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cô chẳng suy nghĩđược mà cũng chẳng để tâm gì nữa, cô chỉ nhắc hoài, nhắc mãi một cái tên củangười đã đồng hành suốt bên cô hai mươi năm trời từ nhỏ đến lớn.
Anh yêu cô, anh chăm sóc cho cô, sau này anh chẳng cònyêu cô nữa, anh cứ thế bỏ cô mà đi… Cô từng ngỡ rằng đó là một việc rất to tátnhưng hiện giờ thì nó đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Anh có yêu cô hay không có quan hệ gì đâu chứ? Cuốicùng thì anh vẫn bảo vệ cô bằng mạng sống của mình. Còn cô chỉ cần anh khôngsao, chỉ cần anh không sao là được.
Bác sĩ và y tá vẫn giữ lấy cô, cùng lên tiếng: “Xin côbình tĩnh lại!”.
Cô hoàn toàn không để tâm, chao đảo bước đi, bàn chânbất chợt mềm nhũn, như bị vật gì níu lại, cô ngã nhoài ra đất.
Đúng lúc ấy cô nghe thấy tiếng y tá nói: “Chồng cô sẽđến ngay thôi”.
Chỉ sững sờ trong hai giây, Tiêu Dĩnh lại tiếp tụcvùng ra. Song cơ thể lúc này không nghe theo sự điều khiển của cô, trở nên mềmnhũn. Lồng ngực đau kinh khủng, cô cố thử vài lần trong cơn kích động nhưngchẳng cách nào thoát khỏi vòng vây của y tá.
Bác sĩ quyết định sử dụng biện pháp khẩn cấp, quaysang dặn dò y tá: “Đi chuẩn bị thuốc an thần cho bệnh nhân!”.
Thuốc nước theo đầu kim chảy vào huyết quản, cô thởhổn hển, ngẩng mặt lên nhìn, cảm giác bả vai đang được người ta cẩn trọng nânglên. Lúc này chỉ cách cánh cửa có vài bước chân nhưng cô lại cảm thấy vô cùngxa xôi, như thể bản thân cô không có cách nào tiến lại gần được nữa.
Trước khi thuốc có tác dụng, cô nhận thấy có hai ba ytá vội vã chạy ngoài hành lang, đoạn đối thoại của họ vọng lại rất rõ ràng:“Nạn nhân bị tai nạn xe ở phòng phẫu thuật số hai đang bị xuất huyết, tình hìnhrất nguy kịch, nhưng nhóm máu AB trong ngân hàng máu không đủ dùng nữa!”.
“Mau đi thông báo cho bác sĩ Phùng!”.
“Được, lập tức gọi điện thoại đến trung tâm hiến máuthành phố xem sao!”.
“…”
Tiếng bước chân hỗn loạn vừa khuất dần, Tiêu Dĩnh cảmthấy đầu ong ong, quay sang liền trông thấy sắc mặt của vị bác sĩ khẽ biến đổi.
“Có phải anh ấy không?”.
Bác sĩ yên lặng một lát rồi nói: “Cô nghỉ ngơi trướcđi, sự việc đã có bệnh viện xử lý rồi”.
Lúc này đến cả giọng nói của cô cũng run rẩy: “… Lấymáu của tôi có được không? Tôi nhóm máu O, chẳng phải là thích hợp với bất kìnhóm máu nào ư? Lấy máu của tôi đi, có được không?”. Cô định vén áo lên, quênmất là tay phải đang bị thương nên chẳng thể co lại được, mới khẽ cử động màcơn đau thấu xương đã ập đến.
Nước mắt tuôn trào nhưng cô biết rằng đó chẳng phải vìcơn đau. Trần Diệu đang nằm trong phòng mổ, nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ anhsẽ chẳng bị thương trầm trọng đến vậy, cũng chẳng bị chảy nhiều máu như thế nếunhư không vì bảo vệ an toàn cho cô.
Xuất huyết nhiều, tình hình nguy kịch…
Lời của y tá dường như vẫn vang vọng bên tai, cô độtnhiên nắm chặt lấy tay vị bác sĩ bên cạnh, nước mắt lã chã: “Hãy cứu lấy anhấy…”.
Thuốc an thần bắt đầu có tác dụng, cô nằm yên trêngiường, lòng dạ rối bời, nước mắt lăn xuống ướt đẫm mái tóc đã rối tung, vẻ mặtđầy đau khổ, bất lực. Cô run rẩy hết lần này đến lần khác, cố chấp nói: “Cầuxin mọi người, hãy cứu anh ấy! Anh ấy rất quan trọng với tôi, tôi không thể mấtanh ấy được, thật sự không thể!… Nếu được, xin hãy rút hết máu của tôi cũngchẳng sao, chỉ cầu xin mọi người cứu lấy anh ấy… nhất định phải cứu anh ấy…!”.
Tựa như cặp tình nhân đứng trước khoảnh khắc sinh litử biệt, nhưng bọn họ rõ ràng vẫn còn rất trẻ. Trong gian phòng, cô y tá lộ vẻmặt không kiềm chế được, nhẹ nhàng vịn lấy bờ vai mỏng manh của Tiêu Dĩnh nhưđể trấn an tinh thần cô. Ngay cả vị bác sĩ đã quen nhìn những cảnh tượng nhưthế nhưng khi trông thấy bộ dạng đau khổ của Tiêu Dĩnh cũng nắm chặt lấy taycô, nói: “Tình trạng sức khỏe của cô hiện giờ thực sự không thích hợp để hiếnmáu. Nhưng xin cô yên tâm, nhân viên bệnh viện đã đi đến các trung tâm huyếthọc rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”. Trông thấy cô giàn giụa nước mắt, đôimắt đầy ắp sự hoảng loạn cùng những đau thương, bác sĩ dịu giọng nói tiếp: “Côbị thương không hề nhẹ nên hiện giờ phải nghỉ ngơi thoải mái, cô hãy tin tưởngvào chúng tôi…”.
Âm thanh vang lên trên đỉnh đầu càng lúc càng mơ hồ,xa xăm, từng ngón tay Tiêu Dĩnh từ từ dãn ra, tuy rằng không cam tâm nhưng cuốicùng cô vẫn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giấc mộng quyện lẫn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng,cả người như trôi nổi trong không trung, cô cúi đầu nhìn xuống, trông thấy toànbộ những gì diễn ra phía dưới.
Trước kia, Tiêu Dĩnh chỉ là một cô bé bị người ta ứchiếp còn anh là vị tiểu hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cô thường lẽo đẽo đitheo sau anh. Lúc ấy, cô gọi bừa là “anh”, nhưng sau đó nhất quyết chỉ gọi bằngtên. Khi còn đi học, vì anh mà cô trở thành nữ sinh hạnh phúc nhất, đi đến đâucũng nhận được ánh nhìn chăm chú cùng sự ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Nhưng bức tranh ấy đột nhiên thay đổi, vào một ngàythu đẹp trời, anh quay người, bỏ cô mà đi, chẳng quan tâm đến cô đang khóc lócthảm thiết. Từ khoảnh khắc ấy, cô đã mãi lưu lại dáng hình này trong ký ức củamình.
Sau đó, anh lại trở về, giữa họ giờ đã có quá nhiềucách biệt, không chỉ là những năm tháng dài đằng đẵng mà quan trọng hơn, đã cómột người đàn ông khác ở bên Tiêu Dĩnh.
Cho dù là trong giấc mơ nhưng Tiêu Dĩnh vẫn cảm thấymình trong ảo mộng và người phụ nữ đang thiếp đi trên giường bệnh như có thầngiao cách cảm.
Cô đã hoàn toàn từ bỏ anh, nhưng chính vào thời khắcđó lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Cô trông thấy người ấy đã ra sức quay vô lăng,sau đó còn chồm người sang ghế phụ, che chắn cho cô khỏi cú va đập trực tiếp.
Hóa ra trong suốt hai mươi năm, dẫu đã trải qua biếtbao nhiêu biến cố, rốt cuộc cô vẫn mãi mãi lưu giữ hình bóng anh ở nơi sâu kínnhất trong lòng.
Trong thời khắc nguy kịch, anh không nỡ rời xa cô vàcô cũng vậy. Điều đó dường như đã trở thành bản năng. Thế nên cô không muốn anhchết, thậm chí vừa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, cô liền cảm thấy sợ hãi tộtđộ.
Chẳng rõ đã ngủ trong bao lâu, khi Tiêu Dĩnh mở mắtra, trong phòng bệnh đã chẳng còn bóng người, ngoài cửa sổ, bầu trời u ám,dường như sắp có mưa.
Cô đỡ lấy bàn tay bị thương bước xuống giường, bước đivẫn còn loạng choạng chưa vững, ra đến cửa, cô liền chộp lấy người y tá đang đingang qua, vội vã hỏi: “Bệnh nhân tên Trần Diệu thế nào rồi?”.
Người đó nhìn cô một lượt, ánh mắt đầy sự ngờ vực.
Nghĩ rằng bộ dạng mình bây giờ chắc thảm hại lắm nhưngchẳng mấy để tâm, cô chỉ nói: “Chính là người bị tai nạn xe lúc tảng sáng đượcđưa vào đây, lúc trước ở phòng phẫu thuật số hai”.
“À”, người y tá đó hiểu ngay ra, gật đầu: “Vừa làmxong phẫu thuật ở tầng hai, hiện giờ đã chuyển sang phòng bệnh”.
“Phòng bệnh nào?”.
“Điều này tôi không rõ lắm, hay là để tôi đi hỏi thămy tá khác giúp cô, cô quay lại nằm nghỉ trước đi!”. Nói rồi cô ấy đưa tay ra đỡnhưng lại bị Tiêu Dĩnh gạt ra.
“Anh ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, phải không?”. Lúcnày, điều cô quan tâm nhất chỉ là vậy.
“Đúng vậy”.
Toàn bộ dây thần kinh dãn ra theo câu trả lời, lúc ấycô mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, đành phải tựa vào bức tường trắng xóa thởdốc, các y tá trông thấy cô như vậy liền tiến đến, nói: “Yên tâm đi, bạn cô maymắn lắm, lúc đầu thiếu máu nhưng sau đó người nhà bệnh nhân chủ động hiến máungay lập tức”.
Tiêu Dĩnh sững người: “Thật ư?”.
“Đúng thế, hiến ngay 400cc, rút xong thì người hiếnmáu mặt trắng bệch, thế mới nói bạn của cô số may mắn, trong lúc nguy kịch cóquý nhân phù trợ. Cô cũng đừng quá lo lắng, về giường nghỉ ngơi đi!”.
Tiêu Dĩnh lắc lắc đầu: “Nhưng tôi muốn đi gặp ngườiđó”, cô suy nghĩ rồi nói tiếp: “Người đã hiến máu vẫn còn ở đây chứ?”.
“Tôi không biết. Lúc hiến máu xong, hình như anh tachưa phục hồi nên tôi để nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, chẳng biết lúc này đãđi chưa”.
“Nếu như vẫn chưa đi, tôi muốn đến gặp để cảm ơn anhta”.
“Được”. Rồi cô y tá lại lắc đầu, nói: “Tôi thấy tìnhtrạng sức khỏe của anh ta dường như cũng không tốt lắm, nếu sớm biết như vậy,bác sĩ đã không cho phép một lúc hiến nhiều máu như thế”.
Tiêu Dĩnh nhìn cô y tá, đành gật đầu vờ hiểu: “Vậy thìtôi càng nên đến cảm tạ anh ấy rồi”.
“Vâng, anh ta ở phòng bệnh 612”.
Hóa ra là cùng một tầng, cô chỉ cần đi thẳng mười métrồi rẽ một lần là đến cửa phòng 612.
Tiêu Dĩnh đang định gõ cửa thì cánh cửa mở ra.
Người đó đứng trước mặt cô, đôi mắt ánh lên vẻ kinhngạc, còn Tiêu Dĩnh thì càng ngạc nhiên hơn, cô đứng nguyên tại chỗ, tròn mắt,há hốc miệng, một lúc sau mới thốt lên: “Sao lại là anh?”.
Bàn tay Diệp Hạo Ninh bất động đặt trên khung cửa,nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hỏi ngược lại: “Sao lại tùy tiện chạy lungtung vậy?”.
Không chú ý đến cách dùng từ của anh, Tiêu Dĩnh vẫncòn sốc, chẳng lẽ lúc nãy người hiến máu cho Trần Diệu lại chính là anh?
Thật ra vẫn còn một điều cô chưa được rõ.
Vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Hình như lúc đầu côtỉnh lại, y tá có nói chồng cô sẽ đến đây ngay… Nhưng bệnh viện làm thế nào màliên lạc được với anh?
Lúc này, Tiêu Dĩnh cảm thấy rối bời không sao kể xiết,nghĩ đến những lời y tá nói lúc nãy, cô bất giác ngẩng đầu nhìn anh, tuy đốidiện ngay ánh sáng nhưng gương mặt anh lộ rõ vẻ trắng tái vì thiếu máu. Cô giơtay trái ra, nhưng vừa chạm vào ngón tay của Diệp Hạo Ninh thì bị anh nhanhchóng né tránh.
Mặt không chút biểu cảm, anh nói: “Trần Diệu đang ởtầng mười hai, phòng chăm sóc đặc biệt”.
“Anh không sao chứ?”.
Diệp Hạo Ninh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Nhớlại lúc trước, trông thấy những giọt nước mắt suy sụp của Tiêu Dĩnh, con timanh một lần nữa lại nhói đau. Khi ấy, rõ ràng anh đứng ngay trước cửa phòngbệnh nhưng cô không nhìn thấy, vẫn nắm lấy tay của bác sĩ, cầu cứu, khóc lóchết lần này đến lần khác, gương mặt lộ rõ vẻ bất lực.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đó của Tiêu Dĩnh,cô đau đớn đến mức tưởng như không thể chịu nổi nhưng vẫn gắng gượng kiêncường, dường như cô thật sự không thể chịu đựng nổi việc mình sắp mất đi ngườiđang nằm trên giường phẫu thuật ấy.
Người đó vô cùng quan trọng với cô.
Phải mất một lúc lâu mới định thần lại được, cuối cùngDiệp Hạo Ninh thả lỏng cánh tay vẫn tì trên khung cửa, đứng thẳng người, gươngmặt trắng bệch, mỏi mệt nhưng giọng điệu vẫn bình thản đến lạnh lùng: “Điều emquan tâm nhất bây giờ không phải là việc này”.
Cô không hiểu được hàm ý châm biếm trong câu nói đó,bởi lẽ nói xong, anh đã sải bước rời đi. Tiêu Dĩnh vội vã quay người, muốn kéoanh lại nhưng mọi thứ trước mặt chợt tối sầm đi, đầu ong ong, cô chẳng nghethấy gì nữa. Cô đành phải dừng lại, đứng tựa vào tường, nghiến răng, hít sâumột hơi. Đến khi khó khăn lắm mới hồi phục lại thì bóng dáng Diệp Hạo Ninh đãbiến mất tại góc ngoặt vào thang máy.
Trần Diệu tỉnh lại vào ban đêm, khi ấy, đám bạn HứaNhất Tâm – vừa hay tin vội vã chạy đến – đã rời khỏi đó được nửa tiếng đồng hồ.Nhận được thông báo, Tiêu Dĩnh lập tức rời phòng bệnh đến chỗ anh. Suốt cảchiều nay, cô luôn túc trực ở đây, nhưng dù sao bản thân cũng là bệnh nhân, khibiết anh đã qua cơn nguy hiểm, cô không còn cố tình vi phạm lời căn dặn của bácsĩ nữa, ngoan ngoãn quay về nghỉ ngơi.
Thế nhưng lúc trông thấy anh, cô vẫn không kìm được,sống mũi cay cay, lắp ba lắp bắp ngồi ở bên giường, muốn chạm vào anh nhưng lạinhận ra chẳng thể nào động đậy cánh tay.
Tình hình của Trần Diệu nghiêm trọng hơn cô rất nhiều,trên thân thể anh nhiều chỗ phải băng bó, một bàn chân phải bó bột, nguy hiểmnhất là bị gãy ba xương sườn bên trái dẫn đến vỡ nội tạng nên mới mất máu nhiềunhư thế. Ống chụp dưỡng khí được gỡ bỏ, Tiêu Dĩnh nhìn anh hồi lâu, chẳng nóilời nào.
Ngược lại, anh vẫn nhoẻn miệng cười, tuy nụ cười yếuớt, thoáng qua: “… Sao thế?”. Anh nhìn cô, ánh mắt ảm đạm, thất thần: “Tay của em…”.
Rõ ràng là chỉ nói chuyện thôi cũng vô cùng mất sức,vậy mà anh vẫn quan tâm đến cô!
Tiêu Dĩnh khẽ lắc đầu, những giọt nước mắt nóng bỏnglăn tròn trên gò má, từng giọt từng giọt rơi trên tấm ga giường trắng tinh.
Trần Diệu thở dốc, muốn cử động nhưng cơn đau khiếnanh chẳng thể nhúc nhích được, cuối cùng, đành nói một cách khó khăn: “Bịthương nặng không? Để anh xem…”.
Cô nghẹn ngào: “Không nặng, không nghiêm trọng bằnganh, sao anh ngốc thế, sao lại làm vậy chứ?”.
Anh ngớ người, mấp máy khóe môi khô ráp, đôi mắt phảnchiếu ánh sáng dịu nhẹ hắt vào nơi đầu giường, dập dềnh như làn sóng nước đangchuyển động.
“Là việc anh nên làm mà”. Giọng anh vừa nhỏ vừa trầmnhưng vẫn vô cùng dịu dàng, điềm tĩnh.
Tiêu Dĩnh nghe xong lại càng khóc to hơn.
Anh không nói gì nữa, có lẽ do tinh thần chưa ổn định.Đôi mắt anh nhanh chóng khép lại rồi ngủ thiếp đi.
Quay về phòng mình, Tiêu Dĩnh thấy người giúp việctheo giờ vẫn đang nhẫn nại chờ đợi. Trông thấy Tiêu Dĩnh, người phụ nữ mập mạpvừa quen biết đó liền chạy đến, đỡ lấy cô.
Tiêu Dĩnh cảm thấy có chút bối rối, bởi lẽ trên mắt côvẫn còn ngấn lệ, nghĩ đến đôi mắt sưng đỏ của mình, cô vội ngoảnh mặt đi. Khiđã ngồi lên giường, cô mới nói: “Dì về đi, cũng tối rồi, dì đã ở đây nửa ngàycòn gì, dì nên về nhà nghỉ ngơi sớm. Con ở đây rất tốt, thật sự không cần ngườichăm sóc đâu”.
“Vậy sao được chứ!”. Người giúp việc để cô nằm xuống,lại đắp chăn giúp cô, nói cực kì trách nhiệm: “Diệp Hạo Ninh đặc biệt kêu dìđến đây, ít ra cũng phải đợi con ngủ mới đi được chứ!”.
Diệp Hạo Ninh.
Nhắc đến Diệp Hạo Ninh, lòng Tiêu Dĩnh lại rối bời. Kểtừ lúc anh bỏ đi, tâm trạng này cứ quấn lấy cô không rời.
Anh không nhận điện thoại.
Cô đã gọi vào di động của anh nhưng vẫn không có hồiâm. Sau lần gặp anh ở bệnh viện, bỗng nhiên có một người tới, chính là bà cômập mạp trước mắt đây, nói là do Diệp Hạo Ninh mời đến để phụ trách chăm sóc côcho đến khi ra viện.
Thành ý thay cho lời nói, anh sẽ không xuất hiện nữa.
Còn Tiêu Dĩnh cuối cùng cũng biết được vì sao Diệp HạoNinh lại biết cô tai nạn mà vội vã đến bệnh viện, hóa ra đó là vì cô đã nói vớiy tá số điện thoại của anh. Nghe nói lúc ở trên xe cấp cứu, khi y tá hỏi ngườiliên lạc khẩn cấp, cô đã đọc số điện thoại của Diệp Hạo Ninh rồi ngất đi. Thếnhưng cô hoàn toàn không nhớ được những tình tiết này, thậm chí không thể nhớnổi giữa chừng mình đã tỉnh giấc và nhớ ra số diện thoại của anh. Vậy nên, khinghe bác sĩ kể lại, ngay cả cô cũng thấy ngạc nhiên. Lúc đó Diệp Hạo Ninh cũngở thành phố B, đến tận bây giờ, cô vẫn tự hỏi mọi việc sao lại có thể trùng hợpđến vậy.
Mấy ngày sau, Trần Diệu được chuyển khỏi phòng chămsóc đặc biệt, còn Tiêu Dĩnh đã có thể xuất viện, cô chỉ bị bầm tím nhẹ trêncánh tay phải và rạn xương. Những ngày ở viện, được y tá chăm sóc tốt, cộngthêm canh hầm bổ máu, giúp xương cứng cáp được dì giúp việc luân phiên đưa đến,cuối cùng cô được bác sĩ phê chuẩn để về nhà tĩnh dưỡng.
Lúc Tiêu Dĩnh đến từ biệt, bác sĩ cười, nói: “Ngày maichúng ta lại gặp mặt nhau mà, bạn cô chẳng phải vẫn còn ở đây sao?”.
Cô khẽ ngây người rồi bật cười: “Đúng rồi!”. Sau đó cônói hết sức chân thành: “Mấy ngày nay thật sự cảm ơn mọi người”.
“Đừng khách sáo, đó là trách nhiệm của chúng tôi mà!”.Bác sĩ vừa tiễn cô vừa nói đùa: “Nhưng quả là không nhìn ra được, người côkhông to lớn nhưng sức lực lại chẳng nhỏ, hôm đó, sau khi tiêm thuốc mê, tôingỡ là nó không có tác dụng”.
“Lúc đó, bác sĩ chưa đến mức muốn tiêm thêm mũi thứhai đấy chứ?”.
“Gần như vậy”.
“Thật may!”. Tiêu Dĩnh đứng trên bậc thềm ở lối ravào, khẽ cười: “Hôm đó, tại tôi quá kích động, đúng là ngại quá!”.
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Đó cũng là phản ứng bìnhthường thôi, khi người thân yêu gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu mà còn giữđược bình tĩnh thì đó là nói dối”.
“Vâng”. Tiêu Dĩnh giữ lấy tóc mai đang bị gió thổi hấtlên, gật đầu đáp lại, vẻ mặt vô cùng biết ơn.
Về đến nhà, cô phát hiện ra trong phòng khách có chútthay đổi, mọi thứ vẫn y nguyên, riêng chiếc va li màu đen để ở góc phòng đãkhông còn nữa.
Cô ngây người, đánh rơi cả túi và chìa khóa, không kịpcởi giày, đứng nhìn một lượt căn hộ vốn chẳng rộng lớn, không một bóng người.Tất cả vẫn nguyên vẹn, không gì thay đổi, chỉ thiếu chiếc va li của Diệp HạoNinh.
Tay phải vẫn chưa thểcử động linh hoạt nên Tiêu Dĩnh đành lôi chiếc điện thoại từ trong túi xách lộnxộn ra bằng tay trái. Cô nhấn nút gọi. Vẫn là âm thanh “tút tút” khô khan kéodài. Hiện nay, ai cũng sử dụng nhạc chờ, chỉ có Diệp Hạo Ninh là vẫn đơnđiệu như vậy, chẳng chịu thay đổi, ngay cả điện thoại cũng phù hợp với biểuhiện hàng ngày của anh.
Nhưng cuối cùng, cô lại phải nghe giọng của tổng đàitrả lời tự động: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quýkhách vui lòng gọi lại sau…”.
Tiêu Dĩnh bị giày vò đến mức thành ra cáu kỉnh, đặcbiệt là mấy ngày nay, cứ có thời gian là cô lại gọi cho anh, gần như quấy rốimột cách biến thái. Cô nghĩ, có giỏi thì anh mãi mãi không nhận đi, tôi cứ gọi,gọi đến khi nào điện thoại anh hết sạch pin thì thôi! Lúc suy nghĩ như vậy,trong cô có chút cảm giác muốn báo thù.
Đang chuẩn bị ấn số của Diệp hạo Ninh lần nữa thì bỗngcó người gọi đến, Tiêu Dĩnh bất đắc dĩ phải tạm thời từ bỏ ý định. Người gọi làDiệp mẫu, hóa ra chưa ai trong nhà biết chuyện cô bị tai nạn, sau một hồi vòngvo, mẫu thân đại nhân hỏi: “Diệp Hạo Ninh gần đây thế nào rồi?”.
“Anh ấy khá bận ạ”. Cô trả lời qua loa.
Không đợi Diệp mẫu nói tiếp, cô cướp lời: “Mẹ, conđang tìm anh ấy có chút việc, việc rất gấp, lần sau con và mẹ nói chuyện tiếpnhé!”. Ngắt điện thoại xong, mắt cô lóe sáng, thay đổi sách lược, cô gọi điệnđến văn phòng công ty. Lần này, chuông mới đổ hai tiếng đã có người nhận điệnthoại, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn của cô thư ký chuyên nghiệp dưới quyềnDiệp Hạo Ninh.
“Chị Diệp, Diệp Tổng đang họp ạ!”. Thư ký nói.
“À, thế nên mới không nhận điện thoại?”. Cô lẩm bẩm,cũng chẳng rõ trong lòng đang tồn tại loại cảm xúc gì nữa: “Lẽ nào liên tục họpmấy ngày liền, hai mươi bốn giờ không nghỉ?”
Thư ký khẽ ngây người ra vì giọng điệu khó hiểu củacô, nhưng ngay sau đó, vẫn dịu dàng, ôn tồn nói: “Diệp Tổng hôm qua mới đi côngtác về, gần đây công việc ở công ty cũng khá nhiều”. Cô thư ký rất thông minhkhi không nói địa điểm công tác, chị Diệp ở thành phố B mà anh lại đặt phòngkhách sạn, chuyện này thật đáng nghi ngờ.
Biết rõ đây không phải là lý do chính nhưng Tiêu Dĩnhkhông nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Đợi họp xong, em nói anh ấy nhất định phảigọi điện thoại lại cho chị!”.
“Vâng ạ”.
Dường như không yên tâm, cô lại dặn tiếp: “Nói là chịcó chuyện rất quan trọng!”.
“Vâng, thưa chị Diệp”.
Mãi đến chạng vạng tối, Diệp Hạo Ninh mới gọi lại,hỏi: “Có chuyện gì?”.
Lúc đó, Tiêu Dĩnh đã cuộn tròn người trên giường ngủ,bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, nhất thời chẳng kịp phản ứng.
“Chẳng phải em nói có chuyện quan trọng sao?”. DiệpHạo Ninh lại hỏi.
“Thư ký Lý làm việc hiệu quả thật!”. Cô bò dậy rên rỉ:“Em gọi cho anh ít nhất là mười cuộc, sao anh không nghe?”.
“Lẽ nào chuyện quan trọng mà em muốn nói chính là chấtvấn anh?”.
“Đương nhiên là không phải!”. Thật ra chính cô đã quênmất lý do mấy ngày nay mình cứ khăng khăng gọi điện cho anh. Đầu dây bên kiađột nhiên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy một chuỗi thanh âm rất nhỏ, cô hỏi: “Anhđang làm gì vậy?”.
Diệp Hạo Ninh như cười lạnh lùng: “Có liên quan đến emsao?”.
“Là anh lấy hành lý đi rồi à?”.
“Vậy thì sao?”.
Cô im lặng, ngón tay bên cánh tay phải bị thương nắmchặt ga trải giường. Rồi cô nghe thấy một loạt âm thanh loảng xoảng ở đầu dâybên kia, không rõ anh tiện tay vứt đi cái gì.
Diệp Hạo Ninh không kìm được cơn tức giận, cất caogiọng, từng từ sắc nhọn, lạnh lùng: “Chẳng phải em nói muốn anh lấy đồ đi đósao? Chẳng phải em nhắn tin nói muốn anh suy nghĩ về chuyện ly hôn sao? Giờ thìhết lần này đến lần khác gọi điện thoại là vì cái gì? Em yên tâm, văn bản thỏathuận anh sẽ mau chóng chuẩn bị, về mặt tài sản cũng không để em bị thiệt đâu”.Ngưng một lát, anh dường như đang cười mỉa, nói: “Đến lúc đó, chỉ cần em ký tênlà hoàn toàn được giải phóng rồi!”.
Chiếc điện thoại bị cầm đến mức nóng ran đột nhiên rờikhỏi tay Tiêu Dĩnh, rơi xuống giường rồi lăn “cạch” xuống đất.
Với độ cao như thế này, chiếc điện thoại mang thươnghiệu nổi tiếng bởi độ bền và chắc chắn của sản phẩm đương nhiên không thể vỡđược.
Thế nhưng người ngồi trên giường lại cảm thấy nơi nàođó trên cơ thể đang từ từ rạn nứt. Do dùng sức ở cánh tay vẫn chưa bình phụcnên cô thấy đau nhói, nỗi đau men theo mạch máu, nhanh chóng lan tỏa ra toànthân khiến cô không phân biệt rõ được đang bị đau ở nơi nào và chỗ nào đau nặnghơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]