Trần Diệu mấy ngày nay vẫn nằm trong bệnh viện, tuy làphòng bệnh đơn nhưng gần như ngày nào cũng có người đến thăm nên rất náo nhiệt.
Mỗi lần vào thăm anh, Tiêu Dĩnh đều gặp những ngườiquen và không quen, có người là bạn học cũ, có người là đồng nghiệp hiện naycủa Trần Diệu, mọi người ở bên cạnh giường bệnh nói nói cười cười, đôi lúc côcòn chẳng nói xen được câu nào. Vì vậy, Tiêu Dĩnh luôn có cảm giác ngại ngùng,thấy sự tồn tại của mình ở đó là dư thừa.
Trần Diệu dường như đã nhận ra điều đó, liền nhân lúcxung quanh không có ai, anh nói: “Vết thương của anh cũng đỡ nhiều rồi, emkhông cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui như vậy đâu!”, rồi lại cười: “Sợ anhbuồn à? Thật ra anh không buồn đâu, em xem, ngày nào cũng có bao nhiêu người đếnthăm như thế, bác sĩ, y tá cũng sắp có ý kiến rồi đấy”.
“Vâng”. Tiêu Dĩnh cúi đầu, tập trung gọt táo: “Ai bảoanh nhân duyên tốt, em chỉ lo bọn họ ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơicủa anh”.
Trần Diệu nhìn cô, vẫn mỉm cười: “Anh làm gì mà yếunhư vậy, thật ra anh đã đỡ nhiều rồi, sang tuần sau là có thể xuất viện”.
“Anh đừng tưởng bở, nằm thêm chút nữa đi, khỏi hẳn rồihẵng nói!”.
Cô đưa quả táo vừa gọt sang cho anh, đứng dậy đi rửatay, rửa xong, bước ra thì thấy anh đang cầm quả táo, ánh mắt vô hồn.
Thật ra sức khỏe anh đã hồi phục rất tốt, sắc mặt cũngkhá hơn nhiều, không còn tiều tụy, trắng bệch như trước, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2189458/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.