Đợi đến khi anh ra ngoài, tử Đằng ngồi bất động trong phòng một khoảng thời gian đủ lâu. Cứ nghĩ anh đã thật sự trở về phòng, Tử Đằng mới vòng tay ra sau, tháo dải băng trắng đang quấn ở mắt ra. Dải băng trắng được gỡ xuống, đôi mắt xinh đẹp của cô mới từ từ mở ra. Tử Đằng đã nhìn lại được. Vài ngày trước, vào cái ngày mà Diệp Tuyết và Nguyệt Nhi tâm sự với cô, cô đã lấy lại được thị lực. Không hiểu sao, khi cô đang tắm, để không bị nước thấm vào dải băng, cô đã tháo xuống. Vừa mới thử tháo dải băng trắng ra thì bản thân đã có thể nhìn lại được. Đứng trước gương mà cô hoàn toàn bỡ ngỡ, cũng may lúc này người hầu đang đứng ở ngoài, nên người đó không hề biết. Tử Đằng đã giấu chuyện này đi, không cho ai biết. Có sợ nói ra thì bản thân sẽ không thể tiếp tục ở đây được. Có lẽ vì quá yêu Lãnh Hàn nên không không muốn rời nơi đây. Tử Đằng đã phá vỡ lời hứa của bản thân, đáng lẽ cô không nên tiếp tục yêu ai khác. Vào ngày hôm sau, cô mới biết được rằng người luôn làm bữa sáng cho cô lại chính là Lãnh Hàn. Vì cô mà anh đã luôn âm thầm chăm sóc, buổi trưa anh vẫn luôn gọi về cho quản gia hỏi thăm tình hình của cô, cô cũng đã biết. Không hiểu vì lí do gì nên cô đã không muốn nói chuyện này ra cho ai biết. Chẳng phải vì anh. Nghĩ đến đây cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ, sự ích kỉ vì muốn ở gần Lãnh Hàn, sự ích kỉ này đã đi quá giới hạn của cô rồi. Trái tim cô đau quặng, có lẽ vì cô đang lừa dối anh, lừa dối anh rằng bản thân đã lấy lại được thị lực. Lãnh Hàn đang ở dưới bếp lấy giúp cô một cốc sữa để cho dễ ngủ. Anh đang nghĩ rằng, nếu cô lấy được thị lực, không lẽ cô sẽ rời khỏi đây. Nghĩ lại, Lãnh Hàn cảm thấy hối hận. Trong những ngày qua, vì sợ Tử Đằng sẽ ghét anh, nên anh đã tránh mặt. Bản thân cô đang bị mù mà không hề ở ngay cạnh cô chăm sóc, lại chỉ có thể trốn tránh. Lãnh Hàn cũng chỉ biết thở dài, rồi cầm li sữa lên lầu cho Tử Đằng. Thấy được tâm trạng này của thiếu gia, quản gia liền ra nói chuyện với anh. "Thiếu gia, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát được không.". Cập nhật truyện nhanh tại -- Tru mTruyen.CO M -- Lãnh Hàn quay qua nhìn người quản gia đã chăm sóc mình gần 20 năm qua, anh xem ông như người thân trong gia đình này vậy nên chuyện gì ông cũng đều biết. "Bác nói đi ạ" Hơn 20 năm qua, ông luôn xem Lãnh Hàn như con ruột của mình, xem anh trưởng thành trong bao năm qua. Giờ đây, ông nhận thấy rằng anh đang có tâm sự nên muốn động viên anh. Ông liền nói. "Thiếu gia, cậu cũng thấy rồi đấy. Từ khi Kim tiểu thư tới đây, người hầu ở đây ai cũng rất tốt với cô ấy, kể cả cô ấy cũng vậy. Tình cảm của con người tuy đơn giản nhưng phía sau là cả một ý nghĩ, bỏ lỡ nó là đau khổ. Nếu cậu thấy cô ấy xứng đáng, thì hãy nói ra, đừng làm hại đến tâm tư của bản thân nữa." Bản thân ông đã quan sát Tử Đằng rất nhiều ngày, bên trong cô cũng có tình cảm đối với Lãnh Hàn. Nhưng thân phận khác biệt mà hai người không thể nói ra, cùng với sự yêu mến của Diệp Tuyết và Nguyệt Nhi, ông cũng chỉ có thể giúp được anh đến đây. Thấu hiểu được lời nói của ông, Lãnh Hàn liền chạy lên phòng của Tử Đằng. Quản gia nói đúng, nếu như không nói ra thì chính bản thân sẽ không còn cơ hội nào khác. Vậy nên khi cô còn ở đây, thì hãy nói ra để tâm trạng của bản thân trở nên nhẹ nhõm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]