“Thật đáng tiếc.”
“Đúng thế, lúc anh ấy lật ra tấm ảnh cô ta từtrong sách của tôi, ánh mắt đó tôi liền biết anh ấy thật sự yêu cô ta,đáng tiếc anh ấy vẫn cứ ra tay. Quá biết tự kiềm chết, quá nghị lực,chẳng trách phong ba bão táp 10 năm nay, anh ấy đều đứng vững như vậy.”
“Cho nên sợ rằng cậu và tôi còn phải đợi.”
“Tôi không ngại đợi, chỉ tiếc tôi cho rằng tìm thấy cửa tử duy nhất của anh ấy, có thể giúp đỡ việc cản trở, không ngờ vẫn tính sai.”
“Thật ra cửa tử của anh ta chắc sẽ là cậu, chỉ là anh ta vĩnh viên cũng không ngờ được.”
“Anh thì sao? Thật ra tôi không hiểu, anh đã yêu cô ta, sao lại đồng ývới anh trai tôi, đầu tiên ra mặt ứng phó Hoa Vũ, là người xấu đẩy cô ta đến Lương Sơn.”
“Tôi và anh trai cậu hợp tác nhiều năm như vậy,liên quan đến lợi ích kinh tế lớn như thế, anh cậu đưa ra yêu cầu này,tôi cũng không thể từ chối. Anh cậu đã hát mặt đỏ, chỉ cần đưa giá đủcao, tôi hát mặt trắng* cũng không sao.”
“Anh dường như lòng dạ sắt đá, nhưng anh đã từng nói với tôi, anh từng cho Phó Thánh Hâm một cơ hội.”
“Nếu cô ấy chịu gả cho tôi thật, tôi sẽ để cho cô ấy một con đườngsống. Đó có thể là con đường sống duy nhất của cô ấy, nhưng cô ấy lạikhông chọn.”
“Nực cười, đến chết cô ta vẫn yêu anh ấy.”
“Thật ra anh cậu cũng yêu cô ấy, nhưng không bằng tôi yêu cô ấy.”
“Thật sao?”
“Không tin à? Đợi cậu gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257619/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.