Cô chấn động dựa vào vai anh, anh dường như thở phào, ôm cô, dỗ dành cô, giọng nói không rõ ràng: “Anh yêu em.” 
Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, tỉnh ngộ ra bản thân mình đang nói cái gì, nói với ai. Anh đẩy mạnh cô, sững sờ nhìn cô. 
Cô cùng đờ đẫn nhìn anh, anh gượng cười, nói: “Anh thật sự say đến mức hồ đồ rồi! Anh đi tắm.” 
Cô không lên tiếng, anh rời đi. Trong lò vi sóng, mùi thơm của cơm phảra từng luông từng luồng, chuông kêu lên “ding” một tiếng, ánh sáng vàng vàng đó tắt đi, trong phòng bếp chỉ còn lại ánh đèn đỏ thậm đó, cótiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, giống như mơ, là cô phảng phất mơ một giấc mơ, có lẽ anh nói lời say, nhưng—-cô lập tức hỏi bản thânmình, nếu lời anh nói là thật thì sao? Nhưng, cho dù lời anh nói là thật thì sao chứ, dáng vẻ họ bây giờ, quan hệ của họ bây giờ—-thì sao chứ…. 
Nhưng sự đau khổ trong lòng, dần dần lên men, bi thương thổn thức lạihơi chua xót. Anh không chịu nhận cũng tốt, cô đã gánh không nổi rồi,nếu anh thật sự chịu nói ra một câu. Cô sẽ tan xương nát thịt, cô sẽthật sự như con thiêu thân lao mình vào lửa, cô không có dũng khí ngheanh nói yêu cô. Nếu anh thật sự đã nói, sau này lại phủ nhận, cô sẽ vạnkiếp không hồi phục được. 
Cô đi làm, từ lúc nhập viện, công ty giao cho giám đốc Thái quản lý, ông tuổi tác đã cao, tinh thần làm việckhông tốt, nghe nói cô trở về, rất vui vẻ. Bà Lý thấy cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257590/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.