Cậu ta vừa cảm ơn, vừa nói: “Phiền cô giúp tôi ấn tầng 5.” Cô đứng dậygiúp cậu ta ấn, cậu ta lại cảm ơn, cô nói: “Không có gì, không cần khách sáo như thế.” Nói xong cậu ta cũng cười, cậu ta rõ ràng là sinh viênđến đây làm thêm hè, dáng vẻ hơi trẻ con, ăn mặc cũng rất tùy ý, áo sơmi thắt ca vát rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là con nhà có gia giáo rấttốt, trong lòng cô nghĩ, mặt quen như vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi, cô chần chừ một lát, cuối cùng mỉm cười hỏi cậu ta: “Đông Cù cũng nhậnsinh viên làm thêm sao?” 
Cậu ta đáp: “Có.” Qua khe hở tập vănkiện lén lút nhìn cô, vừa nhìn thấy cô đang nhìn thẳng mình, đỏ mặt lạicúi đầu xuống. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, cô đi trên phố không phảilà không có ai quay đầu lại nhìn, nhưng cái cách cậu ta nhìn cô, vốn dĩkhông phải là kiểu nhìn ấy, mà dường như là muốn nghiên cứu cái đó, muốn xem cô có điểm gì đặc biệt. Cô hơi không thoải mái. May mà thang máyrất nhanh liền đến tầng 5, cậu ta ôm tập văn kiện đi ra, cô tiếp tụcxuống tầng 1. Ra khỏi cửa thang máy, trong đại sảnh còn có một thang máy phía bên phải, mấy người đang đợi ở dó, vừa nghe thấy tiếng ding củathang máy bên này, lần lượt nhìn lại, cô cũng không cảm thấy gì, chiếcthang máy mới đi ban nãy, trên một bên tường đá có một tấm biển nhỏ“Phòng chủ tịch chuyên dùng”. Hòa ra là thang máy chuyên dùng của DịchChí Duy, chẳng trách ai ai cũng nhìn chăm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257589/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.