"Phòng nào nhỉ ?"
Nghe âm thanh quen thuộc đấy thoáng chốc tâm trạng như được kéo lên mặt đất trở lại từ vực thẳm. Cô ngước mắt lên về hướng cửa phòng, quả nhiên cái thân hình nhỏ nhắn đáng yêu như vậy đang lấm lét nhìn xung quanh phòng bệnh. Cô bất giác cười rồi vội gọi với Bạch Yên.
"Nè, cậu đi lố rồi. Mình ở phòng này cơ mà."
Nghe âm thanh quen thuộc của cô bạn mình, Bạch Yên liền quay lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng riêng. Sao cô không nghĩ ra nhỉ, nhà cậu ấy cưng chiều tất nhiên chỉ cần đi dọc theo dãy phòng riêng là thấy mà. Nghĩ xong cô không ngần ngại gõ cửa theo phép lịch sự mà vội vàng xông vào trong. Nhìn thấy Tuyết Hoa cô liền ngồi xuống ghế vừa thở vừa nói:
"Khi nãy tắt vội quá mình còn chưa hỏi số phòng nữa. Đoán cậu ở khoa ngoại tầng 3 nhưng lại không biết phòng nào. Mình có hỏi y tá xem có cô gái nào xinh xắn vào đây hôm qua không thì cô ấy chỉ lại đây".
"Nhảm nhí thật, ai xinh xắn chứ? Đừng đùa nữa. Nếu mình cười thì bụng đau chết mất".
Bạch Yên biết khi mổ xong tất nhiên người ta sẽ tránh cười nhiều nhất. Nhưng trong thấy khuôn mắt không có sức sống gì kia lại không khỏi trêu ghẹo.
"Mà sao không ai ở đây cả vậy? Gia đình cậu lại nỡ để cô con gái cưng ở một mình cô quạnh lạnh lẽo như vậy sao?".
"Chắc bà ấy đang làm nhà ngoại giao cả tầng này rồi. Vả lại mình lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-nham-noi-tuong-tu/3718680/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.