Tống Cẩm yên lặng nghe một lúc, liền đoán được đại khái chuyện ngoài sảnh.
Thì ra Cảnh đại phu đang giúp một người bạn cũ chữa bệnh. Không biết thế nào, việc ấy lại bị đứa con trai ham cờ bạc cùng nàng dâu của ông ta biết được. Hai kẻ ấy tưởng cha mình giấu tiền để lén đi khám bệnh, bèn lục tung cả nhà, không chỉ cướp sạch mà còn khiêng cả người cha bị trúng phong đến Tế Phương dược phường, gào rằng không muốn trị nữa, đòi trả lại tiền thuốc.
Với loại người như vậy, lý lẽ chẳng tài nào nói nổi.
Tống Kế Thao đành cho người đi mời nha sai đến.
Chưa kịp nói được mấy câu, thì cả đám người kia đã vứt ông lão bị trúng phong lại rồi chạy mất, chẳng còn ai dám nán lại.
Tống Kế Thao liền lấy ra hai lượng bạc, kín đáo nhét vào tay hai vị sai dịch:
“Hai vị đại nhân vất vả rồi.”
Hai người kia cười híp mắt:
“Sau này nếu Tống chưởng quỹ có việc gì, cứ việc tìm đến bọn ta.”
Đi một chuyến mà đã có một lượng bạc, còn dễ hơn bắt tội phạm — họ đâu có gì để chê.
Đợi đến khi sảnh đường yên ổn trở lại, Tống Cẩm mới bước ra.
Nàng thấy một lão nhân bị trúng phong, nằm trên tấm ván cửa, đôi mắt ướt lệ, thân thể phát ra mùi khó ngửi, rõ ràng là đã lâu không được người nhà chăm sóc.
Chuyện gây náo loạn ở dược phường xảy ra đúng lúc Cảnh đại phu và đồ đệ đều đi vắng.
Tống Kế Thao vừa định mở miệng, đã thấy Tống Cẩm xuất hiện, liền vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856759/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.