Tống Cẩm dẫn Tống Tiểu Thành đi ra xa một đoạn.
“Thiếu tộc trưởng, ta…”
Tống Tiểu Thành vừa định mở miệng, đã bị Tống Cẩm giơ tay ngăn lại.
Tống Cẩm nói:
“Ta gọi ngươi ra đây không phải để thay ngươi quyết định điều gì, chỉ muốn hỏi — ngươi thật lòng muốn ở lại tòng quân sao?”
Tống Tiểu Thành thoáng do dự.
Ánh mắt hắn như nói rõ: muốn ở lại, nhưng trong lòng vẫn còn điều vướng bận.
Tống Cẩm lại nói:
“Làm lính không phải chuyện đùa. Có thể giành được tiền đồ, nhưng cũng là chuyện phải đem mạng ra mà đổi.
‘Bằng quân mạc luận phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô.’”
Nàng thật lòng không muốn hắn vào chốn quân ngũ.
Tống Tiểu Thành cúi đầu:
“Thiếu tộc trưởng, ta thật sự muốn ở lại, nhưng lão tộc trưởng lại dặn phải nghe người.”
“Con đường tương lai là của ngươi, hãy tự mình quyết định.”
Tống Cẩm biết rõ hắn băn khoăn điều gì, liền dịu giọng nói:
“Dù ngươi chọn thế nào, ta đều ủng hộ. Cả ca ca ngươi cũng nghĩ như vậy.”
Tống Tiểu Thành xúc động, sau cùng hạ quyết tâm:
“Chờ khi ta lập được công danh, sẽ trở thành chỗ dựa cho mọi người.”
“Được, vậy bọn ta chờ.”
Tống Cẩm mỉm cười, nhét vào tay hắn mấy tờ ngân phiếu, dặn dò đôi câu rồi cùng mọi người rời khỏi vệ sở.
Tống Tiểu Thành nhìn theo họ khuất bóng.
Thực ra hắn chọn ở lại, ngoài mong cầu tiền đồ, cũng muốn giúp Tống Cẩm tìm tung tích người thân.
Nếu đã là quân sĩ thủy sư, sau này việc dò hỏi thông tin cũng dễ hơn nhiều.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856692/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.