“Những chuyện này tạm thời cứ để đó, đợi thuộc hạ tra rõ rồi hãy tính tiếp.”
Tần Trì khẽ rút quyển sổ từ trong tay Tống Cẩm, đặt lại lên án thư, rồi nắm lấy tay nàng, dẫn ra ngoài:
“Ngày mai là Thất Tịch, ta đưa nàng ra ngoài dạo.”
Tống Cẩm nghe vậy mới sực nhớ.
Chẳng trách mấy hôm nay hàng xóm rộn ràng nhộn nhịp, hóa ra là vì ngày lễ này.
“Qua Thất Tịch, lại đến Trung Nguyên Tiết rồi.”
Nàng vừa theo bước Tần Trì vừa khẽ nói, tâm trí có phần lơ đãng:
“Không biết bọn nhỏ giờ thế nào rồi? Có nhớ chúng ta không?”
Từ Huệ Châu hằng tháng đều có thư gửi đến, kèm ít đặc sản địa phương.
Dẫu biết tin tức an ổn, Tống Cẩm vẫn không khỏi nhớ con:
“Chàng nói xem, đến khi chúng ta về lại, liệu bọn nhỏ có còn nhận ra cha nương không?”
Tần Trì bật cười: “Sao lại không nhớ chứ?”
Trong lòng hắn lại nghĩ — tám phần là đã quên mất rồi.
Trẻ nhỏ, trí nhớ vốn ngắn, thời gian xa cách lâu, chẳng thể trách được.
Nhưng miệng hắn vẫn nói dịu dàng: “Tình thân là bản tính, gặp lại nhiều lần rồi sẽ thân lại thôi.”
Lần về kế tiếp, e cũng phải hai năm sau.
Tần Trì đã định tham dự hương thí lần tới, tất phải về nguyên quán báo danh.
Còn bây giờ, chỉ cần chuẩn bị cho việc vui ngày mai.
Ngày Thất Tịch năm nào cũng có hội chùa.
Đêm trước, phu thê bọn họ đã bàn sẵn — định đến xem hội ở chùa.
Trong kinh thành có vô số chùa nổi danh, sau khi ra ngoài tán chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856673/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.