Tống Cẩm rửa mặt xong liền ngồi trong tẩm thất nghỉ ngơi.
Chỉ ngồi được một lát, nàng lại lấy ra một quyển sổ, mở ra xem. Bên trong ghi chép tường tận về nữ y của Thái Y Viện kia cùng tư liệu chi tiết của Lưu gia.
Chính là mục tiêu chuyến đi lần này của Tống Cẩm.
Lưu Kiếm Phương, mười bảy tuổi, chưa hề hôn phối.
Người này rốt cuộc học được thủ pháp bào chế dược liệu của Tống thị từ đâu, đến nay vẫn là một bí ẩn.
Những người từng tiếp cận nàng, không ai dò hỏi ra được manh mối gì.
Chỉ biết rằng có một thời gian, tay nghề bào chế dược liệu của Lưu Kiếm Phương bỗng tiến bộ vượt bậc, người khác cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ tưởng là do gia truyền.
Theo kết quả điều tra, Lưu Kiếm Phương bản thân không có gì đáng ngại, trái lại, Lưu gia nơi nàng sinh ra lại không thể xem thường.
Kỳ thực, Lưu gia cũng chẳng phải danh môn y học gì, phát đạt mới có ba đời. Ba đời trước vẫn chỉ là nông hộ cày cuốc.
Điều khiến người ta kiêng dè Lưu gia, chính là vì có Lưu Bính Chính – đương nhiệm Viện sử của Thái Y Viện.
Người này thuở ban đầu chỉ là một nông phu, thời nhỏ theo một vị y sinh chân đất học y. Sau khi y sinh kia qua đời, ông ta liền đến y quán trong trấn làm dược đồng, rồi bái đại phu của y quán làm thầy, được người tiến cử mà vào Thái Y Viện làm y quan.
Từng bước, từng bước đi lên.
Không chỉ thế, ông ta còn cho con cháu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856659/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.