Đã quyết định lên kinh học tập, tối hôm đó Tần Trì liền nói rõ với phụ mẫu.
Tần lão đại không có ý kiến gì, chỉ có Lý thị nghe xong thì tâm tình không được vui.
“Đại lang, con thật phải đi sao?”
Lý thị nhìn chằm chằm con trai, trong mắt ẩn giấu nỗi lo lắng sâu kín.
Tần Trì dịu giọng an ủi:
“Hài nhi có thể tự bảo vệ mình, mẫu thân, xin hãy tin con một lần. Chỉ khi tận gốc giải trừ mối họa ngầm, chúng ta mới có thể thực sự yên lòng.”
“Vậy con phải che giấu thân phận cho thật kỹ.”
Điều Lý thị lo nhất chính là điểm này:
“Năm đó, nhờ bọn họ tưởng ta đã chết nên cả nhà mới có thể bình an đến nay.”
Tần Trì nhẹ giọng nói:
“Mẫu thân, chuyện đó đã hai mươi năm rồi, người trong kinh thành e rằng sớm đã quên. Nếu còn có ai nhớ được đôi chút, cũng chẳng đáng ngại.”
Hắn không muốn mẫu thân cứ mãi sống trong bóng tối của quá khứ.
Lý thị nghe vậy, trong mắt rưng rưng nước:
“Con nói cũng đúng, đã ngần ấy năm rồi… có lẽ kẻ thù khi xưa cũng chẳng còn sống, ai còn nhớ đến ta nữa.”
Quá khứ ấy, quá nặng nề.
Bà không muốn nhớ lại.
Tần lão đại lúc này tiến đến, khẽ ôm lấy vai phu nhân, dịu dàng nói:
“Thôi nào, đừng để ý đến thằng nhóc này nữa. Có con trai mà chẳng biết nghe lời, thì sau này còn có cháu trai, cháu gái. Đến lúc già, ta với bà nhờ chúng phụng dưỡng là được rồi.”
“Cha!”
Tần Trì bất đắc dĩ bật cười.
Tống Cẩm cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856658/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.