Đồ đạc được khiêng hết vào nhà.
Tần Minh Tùng trả nốt tiền cho xa phu, rồi quay người bước vào trong sân.
Tống Tú cúi thấp đầu, rụt rè đi theo sau.
Sau đó, Tần Minh Tùng vào thẳng chính phòng.
Tống Tú không dám bước vào, vội vã lẩn về phòng mình.
Ba phòng khác của Tần gia cũng lục tục ai về buồng nấy, chỉ có Tiểu Lưu thị là vẫn tò mò, cứ cảm thấy giữa Tần Minh Tùng và Tống Tú có chuyện gì không ổn, bầu không khí kia thật khiến người ta nín thở.
Trong phòng bên kia, Tống Cẩm cũng bị tiếng động ngoài sân làm cho tỉnh giấc.
Dù vậy, nàng vẫn chưa ra cữ, không tiện xuống giường.
Ngân Lung khoác áo, ra ngoài xem qua rồi quay lại, nhỏ giọng nói với Tống Cẩm:
“Là tứ phòng của Tần gia về rồi, xem bộ dạng Nhị cô nương như vừa cãi nhau với Nhị cô gia.”
Tống Cẩm khẽ cong môi:
“Mới có nửa tháng thôi mà, hừ.”
Nàng nhớ rõ Tần Trì từng nói sẽ để Tống Tú ở phủ Thành ba tháng.
Không ngờ Tống Tú đúng là “bản lĩnh” thật — mới ở được nửa tháng đã khiến Tần Minh Tùng bẽ mặt, phải đích thân đưa nàng ta về.
Còn nhanh hơn Tống Cẩm tưởng.
…
“Tống Tú! Ngươi lăn ra đây cho ta!”
Tiếng gào the thé của Lão Lưu thị vang khắp sân.
Chân bà đã khỏi, giờ lại có sức mà náo. Bà đập cửa rầm rầm, hét lớn:
“Con tiện nhân kia, ai cho ngươi cái gan dám làm bại hoại thanh danh của con ta, hủy cả tiền đồ của nó hả? Phì! Mau ra đây! Để xem tối nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846455/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.